Chương 1753
Con Người Ta… (3)
"Ta cũng không bao giờ được bước vào tàng thư lâu này kể từ ngày đó.
Ta bị nhốt trong một căn nhà nhỏ ở hậu viện, không được bước ra khỏi cửa nửa bước!
Hắn nói với bên ngoài, ta bởi vì phụ thân chết, thương tâm quá độ, tâm bệnh quấn thân, tâm trí đại loạn, vì bảo vệ ta mới nhốt ta ở hậu viện…
Lời nói dối vụng về như vậy, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng không lừa được.
Nhưng trên dưới Thanh Vân Môn, lúc ấy hơn một trăm người, lại không có ai đứng ra nói nửa chữ!
Mỗi một khuôn mặt từng tươi cười với ta, đều biến thành bộ dáng lạnh lùng, hoặc là sợ hãi tránh né!
Buồn cười… Lúc nhỏ ta đã biết bản thân sinh ra rất xinh đẹp.
Nhưng khi đó, mỗi người bọn họ nhìn ta, cái loại bộ dáng sợ hãi tránh né thậm chí là phiền chán này… Ta thậm chí thiếu chút nữa nghĩ rằng, liệu có phải bởi vì ta trông rất xấu xí hay không?!
Ta cứ bị nhốt ở trong cái viện nhỏ kia, mỗi ngày cũng chỉ có thể đứng ở trong tường viện, nhìn bầu trời phía trên…
Ngươi biết không, đã bao nhiêu lần ta đã khóc lúc thức dậy?"
Người phụ nữ trung niên suy nghĩ một chút: "Căn cứ vào ghi chép trong môn, sau khi Tổ sư Vân Hà qua đời, chưởng môn kế tiếp, là Tổ sư Vân Diệu… Nếu hắn là tộc đệ của tổ sư Vân Hà, theo lý thuyết không nên làm vậy…"
Vân Âm nhẹ nhàng cười: "Bởi vì có một số người vẫn luôn ích kỷ, kiến thức nông cạn, tư duy hẹp hòi —— nói thẳng ra chính là, ngu xuẩn!
Một người ngu xuẩn sẽ tự giải thích và nhận thức một cách ngu xuẩn về những điều họ không thể chấp nhận được.
Thật ra, hắn luôn ghen tị và ghét phụ thân ta.
Đều là con cháu Vân gia, từ nhỏ thiên phú của hắn đã kém hơn rất nhiều so với phụ thân ta.
Phụ thân ta tu luyện tiến bộ vượt bật, một đường thuận lợi. Mà hắn lại rất nhanh gặp phải bình cảnh, nhiều năm không cách nào nhích lên một bước, về sau chỉ có thể tu những thuật pháp ngoại môn kia.
Hắn cho rằng phụ thân ta có bí pháp tu luyện gì đó, cũng từng cầu giáo phụ thân ta, nhưng lại không đạt được thu hoạch mà hắn muốn từ chỗ phụ thân ta.
Hắn cho rằng phụ thân ta nhất định là có bí tịch gì đó, lại không chịu truyền thụ cho hắn, vì thế trong lòng vẫn luôn đố kỵ ghen ghét.
Đúng là một kẻ ngu ngốc lố bịch.
Trên thế giới này, có người thông minh có ngu xuẩn, thiên phú cũng có cao có thấp, ngươi cố gắng học được thứ gì đó, hết lần này tới lần khác có người chỉ liếc mắt một cái là có thể học được.
Thật ra không phải là hắn không hiểu, đạo lý đơn giản như vậy, hắn đương nhiên có thể hiểu được.
Nhưng hắn hận, hắn ghen tị, hắn không chịu đối mặt với loại sự thật này, cũng chỉ có thể tìm một cái cớ để lừa gạt chính mình.
Nhận định phụ thân ta có bí tịch không truyền thụ cho hắn, so với việc để hắn thừa nhận mình là một tên ngu xuẩn, trong lòng sẽ thoải mái hơn một chút."
Người phụ nữ trung niên nghe xong, liếc mắt một cái, lại gật đầu đồng ý: "Không sai, trên thế giới này, có quá nhiều người ngu muội hẹp hòi."
"Lúc ấy hắn còn cảm thấy, ta được xưng là thiên tài, từ nhỏ đã có thể học được thuật pháp, khẳng định là do phụ thân ta đã truyền lại bí tịch cho ta, vì thế trăm phương nghìn kế muốn đào được từ ta.
Ta lấy đâu ra bí tịch gì chứ?
Ta đã nói với hắn, không có, chỉ là thuật pháp bình thường, ta nhìn một lần, là có thể hiểu được bảy tám phần. Tâm pháp nội thị, ta đọc qua ba lần, liền có thể dễ dàng nhập định.
Thế nhưng, hắn không tin.
Hắn thậm chí còn không muốn thừa nhận rằng hắn ngu ngốc hơn cha ta.
Như vậy làm sao mà hắn có thể thừa nhận bản thân ngu ngốc hơn một đứa trẻ năm sáu tuổi chứ?
Nhưng tên này là một kẻ cực kỳ đạo đức giả, hắn không dám công nhiên tra tấn bức bách ta.
Dù sao ta cũng là nữ nhi của Vân Hà, nếu chưởng môn mới như hắn lại đi ngược đãi và tra tấn một tiểu hài tử như ta, chưởng môn như hắn sẽ có vẻ ti tiện quá đáng.
Hắn liền nhốt ta lại, không cho đệ tử trong môn dễ dàng tiếp xúc với ta.
Không cho phép tất cả mọi người cho ta sắc mặt tốt.
Mỗi ngày hắn đều áp bức và quở trách ta.
Nếu đệ tử trong môn tới đưa cơm cho ta, hôm nào đó có người nói chuyện thêm một lúc với ta, hắn sẽ nổi trận lôi đình.
Ngươi có biết hắn sẽ trừng phạt ta như thế nào khi hắn tức giận không?"
Người phụ nữ trung niên cau mày: "Đánh ngươi sao?"
"Đương nhiên không phải, hắn muốn giữ thanh danh, làm sao có thể đánh ta trước mặt mọi người.
Hắn sẽ kéo đệ tử đã nói chuyện với ta đến trước mặt ta, trói lại quất roi, đánh người nọ tới mức da thịt bong tróc, sau đó bức ép ta ở bên cạnh nhìn, không cho ta tránh né, sau đó để cho ta tự mình thừa nhận sai lầm, là ta tự mình vi phạm môn quy, vi phạm một phen hảo ý tốt muốn bảo hộ của hắn, hồ ngôn loạn ngữ với đệ tử trong môn…"