Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 176 - Chương 176 Thăm Nhà Tưởng Lão Sư

Chương 176

Thăm Nhà Tưởng Lão Sư


Lão Tôn thật sự uống nhiều, căn bản không quản không để ý, trực tiếp chỉ vào vợ của mình nói: "Ngươi không hiểu, ngươi thật sự không hiểu, ngươi còn không hiểu được đâu."


Hắn lại nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt, thấp giọng nói: "Ta thấy rõ, ta đều thấy rõ a. Tên nhóc này, có chút thú vị.


Ngươi nhìn Tiểu Diệp Tử, bị hắn gặp được, phát hiện cô bé chịu ủy khuất. Đứa nhỏ này trực tiếp liền đem em gái mang về. Chính hắn một người sinh hoạt còn khó khắn, đã nhìn không được em gái chịu ủy khuất, liền gánh vác nuôi em gái.


Cái này kêu là gì? Cái này kêu là phẩm tính!


Ta nguyên lai còn lo lắng cho hắn, trẻ tuổi nóng tính, đừng đi ra đường rồi lăn lộn hỗn loạn.


Kết quả ngược lại, chạy tới chỗ của ông chủ Lỗi làm thêm.


Ông chủ Lỗi bế ngoài tuy hung dữ, kỳ thật cũng không phải người xấu a.


Hiện tại cũng đi con đường chính đạo, nghiêm chỉnh kinh doanh xe điện.


Trần Nặc đi theo hắn làm việc, rất tốt, là công việc đàng hoàng!


Tuổi mới bao lớn, nuôi em gái, tự mình đánh làm thêm kiếm tiền, không đi con đường sai trái.


Liền không dễ dàng!"


Nói rồi, lão Tôn đem cái chén lần nữa bưng lên, người cũng trực tiếp đứng lên.


Trần Nặc mắt thấy cái chén kỳ thật trống không, tranh thủ thời gian cầm rượu lên rớt đầy cho lão Tôn.


Lão Tôn một ngụm lại khó chịu.


"Chúng ta Tôn gia, không phải loại ngại bần yêu phú! Chỉ cần đứa nhỏ có phẩm tính tốt, chịu cầu tiến, ta liền không chê!"


Nói xong, lão Tôn buông ly rượu xuống, trượt một cái, nằm gục xuống bàn…


Lão Tôn triệt để uống say.


Trần Nặc gãi gãi đầu, cha vợ tương lai của mình, tửu lượng cũng thật không tốt a.


Dương Hiểu Nghệ thật ra có chút không thích, nhưng cuối cùng không nói thêm cái gì, đứng dậy dìu chồng mình.


Trần Nặc tiến lên hỗ trợ, hợp lực đem lão Tôn mang vào trong phòng ngủ nghỉ ngơi.


Trần Tiểu Diệp ngồi ở đằng kia có chút bận tâm, nhẹ nhàng lôi kéo Tôn Khả Khả.


"Khả Khả tỷ tỷ… Ba ba của ngươi vì cái gì lại lớn tiếng với anh trai ta, hắn không thích anh ta sao?"


Tôn Khả Khả đỏ bừng mặt, lại bóp một chút Tiểu Diệp Tử khuôn mặt: "Mới không phải đâu, cha ta nói như vậy, là ưa thích ca của ngươi."


Lão Tôn đã nằm xuống, bữa cơm này cũng kết thúc.


Trần Nặc cũng lười lưu lại nhìn sắc mặt Dương Hiểu Nghệ. Rõ ràng người phụ nữ này rất bất mãn với chính mình.


Cũng không có gì lạ.


Lão Tôn là người tốt, nhưng vợ của hắn thì chưa chắc. Người phụ nữ này vô cùng thực tế, mắt thấy Trần Nặc không thi kỳ thi đại học cả nước, cũng không có tâm tư tiếp tục việc học. Dương Hiểu Nghệ đối với việc con gái sau này quen loại bạn trai như vậy, nhất định không thể hài lòng.


Nhưng mà… Quan tâm suy nghĩ của bà ấy làm gì.


Trần Nặc đứng dậy cáo từ, mang theo Tiểu Diệp Tử rời khỏi nhà lão Tôn, lúc xuống lầu đi ngang qua lầu ba, nhớ tới lão Tưởng cũng ở chỗ này a.


Tết lớn, sang thăm chủ nhiệm lớp, bỏ qua giáo viên ngữ văn cũng không được tốt lắm.


Thế là đi xuống lầu vào siêu thị dạo một vòng, không biết lão Tưởng có hút thuốc hay uống rượu gì không, liền mua hộp lá trà —— mỗi lần tới nhà học thêm, lão Tưởng đều bưng chén trà tráng men.


Lôi kéo Tiểu Diệp Tử lần nữa lên lầu ba, đi tới gõ cửa nhà lão Tưởng.


Ba ba ba.


Cửa mở, bên trong là một người phụ nữ trung niên xa lạ đang đứng đó.


Mặt tròn, tướng mạo ngũ quan nhìn qua cực kỳ phúc hậu. Chỉ là trên mặt có chút tàn nhang, nhìn hơi có một chút trông có vẻ già.


Da mặt không tính trắng, mơ hồ có một nhợt nhạt không khỏe.


Đây chính là vợ của lão Tưởng.


Trần Nặc sớm đã nghe nói vợ của lão Tưởng có bệnh mãn tính lâu dài, nhìn như vậy ngược lại cũng phù hợp với lời đồn.


Kỳ thật mỗi lần tới lão Tưởng học thêm, vợ của hắn đều ở trong phòng đợi, xưa nay không ra khỏi cửa phòng, xưa nay cũng không đến phòng khách, cho nên Trần Nặc cơ bản chưa thấy qua vị này, chỉ là ngẫu nhiên lúc đi học thêm, lướt qua hai cái đối mặt, lời nói đều không nói qua một câu.


"Chào sư mẫu, ta là học sinh của Tưởng lão sư." Thái độ Trần Nặc bày ra cực kỳ lễ phép: "Hiện tại không phải đang trong kỳ nghỉ lễ sao, ta đến thăm Tưởng lão sư một chút."


Người phụ sửng sốt một chút, nhìn thiếu niên, lại nhìn Tiểu Diệp Tử bên cạnh Trần Nặc, hiền hậu cười một tiếng: "Nhớ kỹ nhớ kỹ, ngươi bình thường hay tới nhà học thêm đúng không, vào đi."


Dẫn hai anh em vào nhà, lão Tưởng để cho hai người ngồi xuống, lại rót nước.


Trần Nặc đem lá trà đưa tới, vợ của lão Tưởng từ chối hai lần, lại nói mấy câu khách khí.


Trang trí ở nhà lão Tưởng cùng nhà lão Tôn cơ hồ hoàn toàn tương tự, chỉ là đồ dùng bài trí trong nhà càng lạc hậu hơn một chút ——Tất nhiên điều kiện kinh tế nhà lão Tưởng so với lão Tôn hơi kém một chút.


"Tưởng lão sư đi tiệm thuốc mua thuốc."


"Ách, sư mẫu, l Tưởng lão sư hay là ngài khó chịu?" Trần Nặc cẩn thận hỏi thăm.


"Hại, đừng sư mẫu sư mẫu, kêu quá khách khí." Người phụ nữ rất hòa thuận: "Là Tưởng lão sư, mấy ngày lúc dọn đồ bị trật hông, đi tiệm thuốc mua mấy trương thuốc cao."


Ngừng một chút, người phụ nữ tiếp tục nói: "Thật là, ngươi đừng kêu sư mẫu, ta họ Tống, gọi Tống Xảo Vân, ngươi liền gọi ta Tống a di là được rồi."


Trần Nặc biết nghe lời, lập tức liền sửa lại miệng.


Tống Xảo Vân tính tình rất hòa thuận, tướng mạo cũng hiền hòa—— ngoại trừ sắc mặt vàng một chút.


Nhất là nàng còn cực kỳ thích Tiểu Diệp Tử, đứng dậy liền đi lấy kẹo cho Tiểu Diệp Tử ăn.


Con mắt Trần Nặc dạo bốn phía, trông thấy trong phòng bếp có cái nồi đất ở trên bếp lò, bên trong có tiếng sôi ừng ực ừng ực, mơ hồ còn truyền đến mùi thuốc.


"Tống a di, ngài đang nấu thuốc Đông y sao?"


"Ừm, thân thể ta không tốt lắm, ngày thường đều phải dùng thuốc Đông y điều trị." Tống Xảo Vân cười nói: "Tưởng lão sư của các ngươi bình thường ban đêm khi dạy học không dám nấu, sợ mùi thuốc làm các ngươi khó chịu, cho nên ta mới nấu uống vào ban ngày."


Trong lòng Trần Nặc hơi động… Hai người này, người đều không phải thật xấu.


Tống Xảo Vân nhìn qua, tựa hồ chính là một người nội trợ điển hình nhất của Trung Quốc, sau đó lại mở TV lên: "Các ngươi xem tivi, uống trà uống trà, lão Tưởng hẳn là một hồi liền sẽ trở về, tiệm thuốc không xa, cách đây chỉ có mấy bước."


Lần này Trần Nặc ngược lại không cũng không khách sáo, đành phải mang theo tiểu Diệp tiếp tục an tọa, may mắn tinh thần của đứa bé rất dễ dàng liền bị di chuyển, Tống Xảo Vân mở một kênh đang chiếu phim hoạt hình, Tiểu Diệp Tử rất nhanh liền xem đến mê mẩn.


Trần Nặc câu được câu không cùng Tống Xảo Vân nói chuyện về việc trong nhà.


Chương 176

Bình Luận (0)
Comment