Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 177 - Chương 177 Có Vấn Đề

Chương 177

Có Vấn Đề


Tình tình Tống Xảo Vân kỳ thật cực kỳ vui vẻ, liền cười nói: "Kỳ thật ta nghe nói qua tên của ngươi, Trần Nặc đúng không? Lá gan cũng rất lớn, cùng với con gái nhà lão Tôn yêu đương đúng không?"


"y…" Trần Nặc cười cười không nói chuyện.


"Hại, ta nói nha, cô gái mười bảy mười tám sao lại không thể yêu đương, ở thời của chúng ta, mười bảy mười tám đều có thể kết hôn. Ân, trong thành không cho, nông thôn ai quản cái này." Tống Xảo Vân cười nói: "Lão Tôn kia, dáng vẻ thư sinh vô cùng, cản cái gì cản nha, ta nhìn thanh niên như ngươi cũng không tệ."


Hại, Trần Nặc nghĩ thầm, lão Tôn nếu có tâm lý như vậy thì tốt bao nhiêu…


Càng nhìn Tống a di này liền càng thấy thân thiết.


Ngay lúc này…


Đương! Đương! Đương…


Đồng hồ treo trên vách tường vang lên.


Báo đúng một giờ chiều, vang lên mười ba tiếng.


Ngay tại thời điểm đồng hồ treo tường vang lên tiếng thứ mười ba…


Trong nháy mắt, Trần Diêm La đột nhiên cảm thấy bầu không khí không đúng!!!


Liền nhìn Tống Xảo Vân ở bên cạnh, nguyên bản vẫn đang hòa khí cười tủm tỉm, đột nhiên thân thể cứng đờ!


Bỗng nhiên cả người thẳng tắp từ trên ghế đứng lên!


Đứng thẳng tắp! Giống như một cương thi!


Quay đầu, một mặt đờ đẫn, trợn to mắt nhìn Trần Nặc, lại nhìn Tiểu Diệp Tử.


"Này! Yêu quái phương nào?!"


"? ? ?"


Mẹ kiếp?


Trần Nặc choáng váng!


Lại nhìn Tống a di, cả người trực tiếp khởi động!


Phất tay áo đá chân ngẩng đầu!


Trong miệng ngâm xướng:


"Hàng Châu ~ cảnh đẹp ~ cái thế vô song ~! Bờ Tây Hồ ~ kỳ hoa dị thảo ~ bốn quý mùi thơm ngát ~~ "


Hoắc!


Âm thanh thật tố! giọng hát cũng thật tốt!


Thái bình ca trong « Bạch Xà truyện » a


Tống a di một hơi hát xong, bỗng nhiên liên đi xung quanh bàn cơm bên cạnh.


Cầm chén trà vốn rót cho Trần Nặc lên, sau đó lại vỗ lên bàn!


Ba!


Cái ly pha lê thiếu chút nữa bị đập nát!


Sau đó chỉ vào anh em Trần Diêm La sớm đã trợn mắt hốc mồm.


"Nhị vị khán giả!


Trên sách chúng ta đã nói đến khúc Triệu Tử Long(Triệu Vân) đơn thương độc mã tại dốc Trường Bản giết bảy trong bảy ngoài, ôm ấu chúa A Đẩu chiến đấu nhưng lại gặp phải tám mươi vạn hùng binh của Tào Tháo! Tào Tháo trọng dụng nhân tài, muốn Tử Long xuống nước tiếp nhận đầu hàng! Hứa hẹn quan to lộc hậu vinh hoa phú quý! Chỉ cần Triệu Tử Long hôm nay đầu hàng, sau này sẽ trở thànhquan lớn, tuấn mã mặc cho ngươi cưỡi!


Triệu Tử Long cầm roi thúc ngựa, chỉ vào Tào Tháo ở phía xa hét lớn một tiếng:


Lão tặc! Ngươi đừng có nói chuyện vô nghĩa!!"


Trần Nặc choáng váng nha!!


Mẹ nó!


Đây là tình huống gì a!


Ngay lúc này, bỗng nhiên phòng cửa bị đẩy ra, lão Tưởng mấy bước liền vọt vào, một tay chặn ngang hông ôm lấy Tống Xảo Vân, sau đó thật nhanh từ trong túi lấy ra một bình sứ nhỏ, vặn ra đưa đến trước mũi Tống Xảo Vân, để nàng hít hà.


Sau khi Tống Xảo Vân hít vào mấy ngụm, bất thình lình, sức lực trên người liền tiết ra hết, nguyên bản cơ thẳng thẳng đơ cũng trở nên mềm mại, bị lão Tưởng dịu ngồi xuống ghế, cúi đầu thấp giọng cũng không biết nhắc tới cái gì.


Nhưng cuối cùng cũng đã an tĩnh lại.


Lão Tưởng lau mồ hôi trên trán, hơi nhẹ nhàng thở ra.


Quay đầu nhìn Trần Nặc, sắc mặt lão Tưởng có chút khó coi, cố nặn ra vẻ tươi cười: "Khiến các ngươi chê cười cho rồi…"


Một lần nữa rót chén nước cho Trần Nặc, ngồi xuống nói chuyện một lát.


"Lão Tưởng… Vợ ngươi…"


Lão Tưởng thở dài, khoát khoát tay: "Rất nhiều năm, bệnh cũ." Nói, chỉ vào đầu của mình: "Nơi này xảy ra chút vấn đề."


Mấy câu tiếp theo, Trần Nặc nghe rõ.


Tống Xảo Vân vợ của lão Tưởng, trước đó từng ở trong khúc nghệ đoàn, rất nhiều năm trước liền rời khỏi đơn vị — cũng bởi vì đầu óc có vấn đề.


Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bình thường đại đa số thời điểm đều giống như một người bình thường, nhưng mỗi ngày đều sẽ phát bệnh một lần.


Hơn nữa mỗi lần phát bệnh đều bắt đầu từ khoảng một giờ chiều, sau đó kéo dài hơn một giờ.


Thời gian trôi qua cũng liền đỡ hơn, khôi phục lại trạng thái bình thường.


Tật xấu này đã có rất nhiều năm, cũng xem qua rất nhiều bác sĩ, đều trị không hết.


Lão Tưởng cũng không nỡ đem vợ của mình đưa vào bệnh viện tâm thần, liền tự mình chăm sóc tại nhà.


May mắn là làm lão sư, trong khoảng thời gian xế chiều từ một giờ tới hai ba giờ, hắn đều cố ý điều chỉnh tiết dạy, lại thêm trường học ở gần, mỗi ngày giữa trưa đều sẽ đặc biệt về nhà để chăm sóc vợ, đợi nàng khôi phục, một lần nữa trở về trường học.


Cái này nhoáng một cái, nhiều năm như vậy đều là như vậy.


Lúc đầu có thể đã tìm được một biện pháp trị ngọn không trị gốc.


Hiện tại mỗi ngày đều uống thuốc đè ép.


Mỗi ngày vào trước một giờ trưa, đúng giờ đem thuốc uống, liền sẽ không phát bệnh.


Nhưng lúc này vừa vặn Trần Nặc lại tới nhà, kết quả Tống Xảo Vân một người ở nhà, nàng vội vàng chiêu đãi Trần Nặc, pha trà nói chuyện, đem chuyện uống thuốc quên mất.


Cứ như vậy vài phút liền phát bệnh.


"Cũng trách ta, ta đi tiệm thuốc mua đồ, không để ý đến thời gian, sớm một chút đi hoặc là tối nay đi đều được, hại…" Lão Tưởng thở dài: "Làm các ngươi chê cười rồi."


Trần Nặc lập tức lắc đầu, cười nói: "Không không không! Ta còn được nghe một đoạn Bạch Xà truyện miễn phí đâu! Đều phải nói giọng hát của sư mẫu đều đủ chính hiệu a! Hôm nào ta cần phải tới cửa! Mời sư mẫu nhất thiết phải hát nguyên bộ."


Lão Tưởng nghe vậy, có chút cảm kích nhìn Trần Nặc một chút.


Đứa nhỏ này… Tính tình thông thấu!


Khó trách lão Tôn trên miệng nói phiền hắn, kỳ thật rất thích thú.


Lão Tưởng cười khổ: "Sư mẫu của ngươi vốn dĩ nghề chính là tướng thanh, thái bình ca từ cũng luyện qua, Bạch Xà truyện là một bản mà nàng hát tốt nhất."


Ngay lúc này, Tống Xảo Vân bỗng nhiên nghe thấy được ngẩng đầu lên.


"Bạch xà? Là xà yêu kia tới rồi sao! Đồ nhi! Nhanh cầm kim bát Phật Tổ cho ta tới đây!"


Lão Tưởng dở khóc dở cười, lại đi lên sờ bình thuốc cho nàng hít hà.


Trần Nặc mắt thấy không thích hợp, vội vàng đứng dậy cáo từ.


Lão Tưởng buông Tống Xảo Vân ra, tiễn hắn tới cửa: "Kỳ thật không có chuyện gì, nhiều năm như vậy ta đều quen thuộc, hơn nữa cũng liền có đôi khi nàng ở giữa trưa phát bệnh như thế trong một giây lát, trôi qua một lúc là được, ta à, có đôi khi coi như nghe nàng hát hí khúc thành nghiện."


Trần Nặc cười cười: "Ngươi cũng thật thoải mái! Hại, tính tình của lão Tôn, liền quá bướng bỉnh, nếu hắn giống ngươi cũng hiền hoà như thế, sớm đã không phải là Tôn chủ nhiệm, không chừng chính là Tôn hiệu trưởng."


"Cái gì? Tôn? Là Tôn hầu tử tới rồi sao?"


Xong!


Tống Xảo Vân ở trong phòng đột nhiên biến sắc, dùng sức khoát tay.


"Nhanh đi mời Như Lai phật tổ!"


Trần Nặc rời đi.


Bất quá trước khi cửa khép lại, ánh mắt của hắn xuyên qua trong phòng, vừa vặn nhìn thấy ở ban công…


Trên kệ áo có treo một chiếc lồng chim…


Chương 177

Bình Luận (0)
Comment