Chương 452
Ta Tự Mình Xử Lý Là Được
Đem ra so sánh.
Ví dụ, ngươi biết ngươi sẽ bị vấp ngã trong lúc đi bộ trên đường vào sáng mai.
Ngươi muốn tránh chuyện này xảy ra.
Vậy ngươi định làm gì?
Ngươi không ra ngoài à?
Như vậy cũng có khả năng, ngươi không ra ngoài mà lại cứ ở trong nhà, nhưng kết quả ngươi lại ở trong nhà ngã một phát.
Logic là: tìm nguyên nhân vấp ngã và sau đó giải quyết nó.
Có rất nhiều lý do cho việc vấp ngã.
Một số lý do đơn giản và dễ nghĩ đến: có thể giày quá trơn;
Một số lý do phức tạp hơn một chút: có thể là do một căn bệnh gây tê liệt cơ bắp;
Vậy nên nguyên nhân sâu xa hơn liền trở thành: Đến cùng là bệnh gì mà lại gây tê liệt cơ bắp?
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, dẫn đến người trong cuộc bị rối loạn tinh thần?
Được rồi, vậy thì tiếp tục đào bới!
Nguyên nhân gây bệnh bại liệt cơ bắp … Có thể là vì mấy năm trước trong một lần ôm đau đã để lại di chứng. Vì vậy, làm thế nào để tránh cơn bệnh của mấy năm trước?
Lại có vấn đề.
Người trong cuộc là bởi vì ở trên đường gặp phải người yêu cũ, gây ra tâm trạng thất tình khó chịu lúc ban đầu, tinh thần hỗn loạn rồi ngã bệnh - sau đó làm thế nào để tránh? Quay trở lại một vài năm trước đây rồi để cho mình không rơi vào lưới tình với người đó sao?
Vậy nên, lại có thêm một câu hỏi nữa.
Thích một người, sẽ cùng người kia yêu đương. Rất có thể là bởi vì, kinh nghiệm mà ngươi trải qua từ bé đến lớn, giáo dục mà ngươi nhận được, gia đình nuôi nấng và dạy dỗ, cuối cùng làm cho ngươi hình thành tam quan… Ngươi thích thể loại ngươi như thế này!!
Vậy chuyện gì sẽ xảy ra?
Đi về phía trước để tìm kiếm nguyên nhân sâu xa hơn … Vấn đề sẽ càng ngày càng khổng lồ!
Trong ví dụ này.
Vấp ngã là 【Quả】, và tại sao vấp ngã là 【Nhân】.
Chỉ có tìm được 【Nguyên Nhân】 chân chính mới có thể tránh được 【Quả】 này.
Mà cái chết của Lộc Tế Tế, so với việc tránh một cái vấp ngã, phức tạp hơn nhiều!
Trần Nặc đang im lặng.
Lộc Tế Tế đang chờ đợi.
Một lát sau, Lộc Tế Tế cười tựa không cười nhìn Trần Nặc: "Thế nào? Lại đang biên soạn nữa à? ”
"Không có." Trần Nặc lắc đầu.
Cuối cùng, hắn từ từ nói, "Nếu ta nói, những khả năng này là bởi vì trước đó ta đã có một giấc mộng cực kỳ dài – ngươi có tin được không?"
Lộc Tế Tế nhìn kỹ ánh mắt của Trần Nặc, ánh mắt của người đàn ông này rất thành khẩn, nhưng… Lại hàm chứa một tia kiên trì.
Trong nháy mắt Lộc Tế Tế hiểu: Trần Nặc cũng không muốn nói.
Cho nên, Lộc Tế Tế cũng không tiếp tục truy vấn —— đây có thể chính là sự khác biệt lớn nhất giữa người phụ nữ như Lộc Tế Tế, cùng những người phụ nữ bình thường khác.
“Chờ ngươi cảm thấy khi nào có thể nói, nói cho ta biết!”
“… Được rồi.” Trần Nặc gật đầu: "Ta hứa với ngươi."
“Có thể cho thời gian đại khái không?”
Trần Nặc suy nghĩ cẩn thận: "Năm 2009. Đây là thời gian cuối cùng… Tất nhiên, nó cũng có thể được giải quyết sớm hơn, nếu như có nhiều chuyện được giải quyết một cách thuận lợi.
Nhưng không muộn hơn năm 2009, nhất định sẽ đem mọi chuyện nói cho ngươi.”
Nếu như là đổi lại là người khác, nghe được những lời này chỉ sợ trực tiếp trở mặt.
Bây giờ là năm 2001!!
Ngươi cùng ta nói một hơi tận 8 năm sau?
Sao? Ngươi muốn nổi dậy kháng chiến à?
Nhưng Lộc Tế Tế nhạy cảm bắt được, thái độ của người đàn ông này nghiêm túc thật sự! Tuyệt đối không phải đùa giỡn hay lừa dối.
Thế nên.
“…… Được rồi! Ta chờ. ”
Đề tài này, cứ như vậy dừng lại.
Tuy rằng đời này hai người dây dưa cũng không dài, nhưng tự có một loại ăn ý kỳ diệu tồn tại giữa hai người.
Vào buổi trưa, cặp nam nữ này rốt cục từ trên giường đứng dậy.
Sau khi mỗi người rửa mặt, Trần Nặc gọi điện thoại cho người đưa quần áo mới tới.
"Ngươi đến Nhật Bản mấy ngày?"
Khi ăn sáng, Trần Nặc hỏi Lộc Tế Tế.
Lộc Tế Tế suy nghĩ cẩn thận: "Sáng mai ta sẽ rời đi."
"Nhanh như vậy?"
"Ừm." Lộc Tế Tế mỉm cười, đưa tay nắm lấy mu bàn tay Trần Nặc, cười nói: "Ta còn có việc ở London, hẹn với người khác rồi.”
Trần Nặc suy nghĩ một chút: "Khiêu chiến 【Lợi Nhận Kỵ Sĩ Đoàn】? ”
Lộc Tế Tế sưng mặt lên có chút khó chịu: "Những người đó đắc tội với ta. Cũng nên dạy cho họ một bài học.”
Chuyện này, kiếp trước Trần Nặc cũng nghe nói qua, ngược lại không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, hơn nữa còn trở thành một trong những chiến tích hiển hách trong cuộc đời Nữ Hoàng Tinh Không.
Thế là gật đầu: "Được rồi, người cũng đừng ra tay quá nặng. Những tên thuộc Lợi Nhận Kỵ Sĩ Đoàn kia chỉ là đầu óc cổ hủ một chút, cũng không tính là người xấu gì.”
"Ừm." Lộc Tế Tế gật đầu: "Sau đó ta còn định tìm tên Vu Sư kia tính toán một chút. Tên kia chạy tới thành Kim Lăng tìm chúng ta gây phiền toái, cũng không thể cứ như vậy mà thôi.”
Lần này Trần Nặc nhíu mày.
Kiếp trước, giữa Nữ Hoàng và Vu Sư cũng không có cừu hận quá sâu gì cả, cũng không có bộc phát qua quyết chiến quá mức kịch liệt.
"Vu sư đi Kim Lăng là vì tìm ta, chuyện này kỳ thật không liên quan gì đến ngươi."
"Hiện tại có quan hệ với ta a." Lộc Tế Tế mỉm cười.
"Ta tự mình xử lý là được." Trần Nặc lắc đầu nói: "Thực lực của ta hẳn là rất nhanh liền có thể phát triển đủ để đối kháng với Vu Sư. Ta sẽ tự mình tìm trở về.
Hơn nữa, lão âm so Vu Sư kia, lần này bị thương, nhất định là đã trốn rồi, chỉ sợ ngươi cũng rất khó tìm được hắn.”