Chương 453
Ước Định Năm 2009
"Ta biết." Lộc Tế Tế có chút không cam lòng: "Không tìm được hắn, ta liền đi tới hội tu sĩ tìm phiền toái a. Chạy hòa thượng chạy không được miếu.
Lão đại gây nghiệt, thủ hạ chịu chút khổ sở, có gì xấu sao?”
"Không có gì xấu cả." Trần Nặc cười khổ.
Được rồi, được rồi, được rồi. Tình huống Vu sư trốn đi, Lộc Tế Tế đối phó với những người bên trong hội tu sĩ cũng không có vấn đề gì.
Lộc Tế Tế suy nghĩ cẩn thận, đứng dậy lấy bút và giấy trên bàn, trở lại bàn ăn, viết ra một cái tên và một dãy số điện thoại.
“Kanno Masayoshi?” Trần Nặc nhìn tên trên giấy.
"Ừm." Lộc Tế Tế gật đầu: "Lần này ta có thể nhanh chóng tìm thấy ngươi, cũng là nhờ hắn ta giúp.”
Dừng lại, Lộc Tế Tế giải thích cẩn thận: "Người đàn ông này trước đây ta đã quen biết trong khi tới Nhật Bản thực hiện một nhiệm vụ, hắn nợ ta rất nhiều ân tình, cũng có thể tin tưởng."
Trần Nặc cười gật đầu.
Đại khái, cũng là nhân vật tương tự như Nuggets.
Tinh Không Nữ Hoàng tuy rằng không có đoàn đội hay tổ chức của riêng mình, vẫn lấy thân phận độc hành giả đi lại ở trong thế giới ngầm.
Nhưng người một mình, cũng không có nghĩa là cô ấy thực sự không có ai bên cạnh.
Bỏ qua Ngư Nãi Đường.
Nữ Hoàng Tinh Không sinh hoạt xa xỉ như vậy, tiền từ đâu tới?
Người ta ở rất nhiều nơi trên thế giới đều có biệt thự trang viên.
Ngoài ra còn có một pháo đài cổ ở Anh.
Để duy trì cuộc sống này, tất nhiên cũng có con đường để làm giàu.
Tuy rằng không có tổ chức hay đồng bạn như 【ABYSS】 hay 【Diêm La】 ở kiếp trước.
Nhưng cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi cô phát triển một loạt thành phần tương tự như Nuggets.
"Những chuyện mà ngươi làm tại Tokyo, ta sẽ không hỏi kỹ. Ta biết ngươi rất thông minh, ngươi nha, rất giảo hoạt, tuyệt đối sẽ không để cho mình mạo hiểm. Ta đại khái là có thể yên tâm được.
Nhưng dù sao thì… Vạn nhất, ta nói là vạn nhất, trong trường hợp ngươi gặp rắc rối cần một số giúp đỡ, ngươi có thể tìm đến người đàn ông này.”
Trần Nặc cười cười, nhìn sô điện thoại kia một lần, dụng tâm ghi nhớ trong lòng.
Dù sao cũng là một mảnh lòng tốt của 【lão bà】, không thể cự tuyệt.
Ngày hôm đó, hai thanh niên nam nữ rốt cục phá vỡ điểm giới hạn quan trọng trong quan hệ, dứt khoát mở lòng, ngọt ngào ở chung.
Giống như đại đa số người yêu trên thế giới này, dứt khoát che chắn cả thế giới, đắm chìm trong thế giới của hai người.
Cũng không có trầm mê trên giường. Ban ngày hai người đi dạo trên đường phố Tokyo, giống như một cặp đôi bình thường, tay trong tay, thản nhiên lang thang trên con phố náo nhiệt nhất Tokyo.
Trần Nặc cũng mua cho Lộc Tế Tế một cái mũ, Lộc Tế Tế mua cho Trần Nặc một cặp kính râm.
Vào buổi chiều, hai người cũng đi xem một bộ phim - bộ phim bom tấn Trân Châu Cảng được phát hành vào năm 2001.
Sau khi xem xong đi ra khỏi rạp chiếu phim, hai người đồng thời chửi bới.
"Phim nát, thật sự quá nát!!"
“Nữ chính kia cũng quá trà xanh đi, cho rằng nam chủ đã chết, liền có thể cùng nam nhị lăn giường sao?!”
"Đúng vậy, còn có tình huynh đệ gì nữa! Nào có huynh đệ ai mà như vậy a, huynh đệ vừa thăng thiên, liền ngủ người phụ nữ của huynh đệ?”
Cùng nhau thống khoái mắng một lát, lại chạy đi ăn chút Oden (bánh cá hầm), hai người trở về khách sạn…
Một đêm này, vẫn là kích tình va chạm.
Dường như cảm xúc Lộc Tế Tế vô cùng kích động, vào giây phút cuối cùng, thân thể giống như bạch tuộc liều chết ôm lấy Trần Nặc, đầu ngón tay cơ hồ đều cào rách da thịt trên lưng Trần Nặc.
Kỳ thực, ngày hôm nay, cảm xúc của hai người nhìn như ngọt ngào và hạnh phúc. Mỗi người đều rất cẩn thận che giấu và né tránh một chủ đề!
Vào buổi sáng, Trần Nặc đã đưa Lộc Tế Tế đến sân bay, người đàn ông quản lý Kanno Masayoshi đã an bài một chiếc máy bay tư nhân để đưa Lộc Tế Tế trở lại London.
"Ta trở về xử lý mấy chuyện, còn có hai ủy thác, đều là Tiểu Nãi ĐƯờng đã đàm phán tốt rồi. Ừm…"
Lộc Tế Tế ôm Trần Nặc, lúc này biểu tình hồn nhiên giống như một cô bé lần đầu tiên biết yêu, nằm trong vòng tay Trần Nặc: "Chờ ta xử lý xong việc, khoảng tháng tám hẳn là không sai biệt lắm, đến lúc đó lại đi tới Kim Lăng tìm ngươi.”
"Được." Trần Nặc cười cười.
"Sau này ta sẽ bảo Tiểu Nãi Đường không nhận nhiều ủy thác như vậy nữa."
"Con nhóc ấy hẳn sẽ rất không vui."
"Mặc kệ!" Lộc Tế Tế giương nanh múa vuốt.
“… Ngươi dám đem lời này nói trước mặt con nhóc đó sao?”
“Không dám!” Lộc Tế Tế trả lời một cách cẩn thận.
Trần Nạc nhìn máy bay cất cánh và biến mất trên bầu trời.
Mà đồng thời, trong khoang máy bay, ngồi ở vị trí cửa sổ, Lộc Tế Tế một tay chống cằm hơi xuất thần…
"Ngươi nói năm 2009 … Cho nên, ta sẽ chết vào năm 2009 sao…"