Chương 466
Kế Hoạch Tương Lai Của Hạo Nam Ca
Ngay khi Trần Diêm La đang ở Nhật Bản, cùng với lão đại tà giáo một phương cùng nhau thăm do di tích dưới đáy biển…
Tại thành Kim Lăng…
Tính toán, kỳ thi tuyển sinh đại học đã trôi qua gần hai mươi ngày.
Trương Lâm Sinh mỗi ngày nhìn như bình tĩnh trôi qua, kỳ thật trong lòng cũng có chút cảm giác ngơ ngơ ngác ngác.
Thành tích còn chưa được công bố, nhưng trong lòng hắn phỏng tính, cha mẹ tâm tâm niệm niệm học viện cơ điện kia, hơn phân nửa là không thi được.
Mình thi thế nào, chỉ có trong lòng mình biết.
Cha hắn, Trương Thiết Quân, kỳ thật đã đem học phí đại học đều gom tốt. Người đàn ông trung niên này đã làm tốt công tác chuẩn bị cho việc đọc sách của con trai mình - nhưng dù sao cũng không ngu ngốc, nhà mình biết rõ con trai mình như thế nào, cũng đã chuẩn bị phương án thứ hai.
Hơn một tuần sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, Trương Thiết Quân yêu cầu con trai mình theo hắn đến bộ phận sửa chữa của cửa hàng 4S nơi hắn ta làm việc.
Trên danh nghĩa, nói là mùa hè này để con trai tới làm công việc bán thời gian, mỗi ngày bao hai bữa ăn, mỗi tháng được nhận "trợ cấp" là một trăm năm mươi đồng.
Cứ như vậy Trương Lâm Sinh mỗi ngày đều đi đến trong xưởng sửa chữa, học một ít sửa chữa cơ khí đơn giản.
Trên miệng cha hắn không nói rõ, nhưng trong bóng tối, cũng dùng lời nói qua với Trương Lâm Sinh. Muốn hắn thể hiện cho thật tốt, trước mặt công nhân và trưởng nhóm, giữ gìn các mối quan hệ xã giao.
Đây là con đường phía sau mà Trương Thiết Quân đã chuẩn bị cho con trai mình.
Nếu thi xong, vạn sự đại cát, sau khi nhận được thư mời nhập học, có thể để cho con trai không cần phải đến nhà máy chịu khổ, vui vẻ trải qua thời gian cuối cùng của kỳ nghỉ hè, chuẩn bị nghênh đón cuộc sống đại học.
Nếu không thi đậu…
Trương Thiết Quân cũng đã chuẩn bị xong một phần hậu lễ cho ban quản lý, đến lúc đó, liền dùng danh nghĩa "thực tập", đem con trai Trương Lâm Sinh ở lại trong xưởng, làm thợ sửa chữa, chậm rãi bồi dưỡng, chậm rãi học nghề, học kỹ thuật.
Vẫn luôn là một nguồn kiếm cơm sạch sẽ.
Trương Lâm Sinh cũng không thể hiện sự kháng cự và phản đối.
Mặc dù không thích làm việc trong xưởng, nhưng sau tất cả, cảm thấy có chút tội lỗi với cha mẹ.
Đồng thời, mặc dù cảm thấy tương lai mình có thể đi theo Trần Nặc lăn lộn, nhưng gần đây sau khi Trần Nặc đi công tác, vẫn không trở về, cũng không tìm được người.
Tạm thời vẫn nên yên tĩnh ở trong xưởng sửa xe.
Trương Lâm Sinh hơn nửa năm nay gần đây, bởi vì các loại kỳ ngộ, tính tình ngược lại có sự khác biệt rất lớn so với trước đây.
Thiếu niên lang mười tám mười chín tuổi, lời nói và cử chỉ đã có chút mang theo bộ dáng của người trưởng thành.
Nói chuyện làm việc, đã có thể kiềm xuống cơn giận, không tựa hồ đã khác rất nhiều với những tên tiểu tử choai choai cùng trang lứa, ai nấy đều liều mạng biểu hiện ra sự trương dương cùng phản nghịch của mình.
Bên ngoài cộng thêm cùng lão Tưởng luyện quyền được một thời gian, cùng với thủ đoạn gian lận của Trần Nặc. Bản lĩnh dưỡng khí của Trương Lâm Sinh kỳ thật đã có chút tiểu thành.
Có đôi khi, nhìn con trai mình ở trong xưởng, an phận vững vàng, không nói nhiều không tranh giành, trầm trầm ổn ổn làm việc nói chuyện, trong lòng Trương Thiết Quân rất có một tia cảm giác vui mừng.
Nhưng cũng có một số hối tiếc: thằng nhóc này, nếu có thể sớm hai năm, thật tốt biết bao!
Vào buổi trưa ngày hôm đó, có một công việc gấp.
Một chiếc xe được kéo đến, săm lốp phát nổ.
Buổi trưa các công nhân khác đều đi ăn cơm, Trương Lâm Sinh còn trẻ, cũng chịu khổ, quản lý trực tiếp bảo Trương Lâm Sinh cùng một thợ sửa chữa khác thay lốp xe, còn tiện thể bảo dưỡng một chút, đổi dầu gì đó.
Trương Lâm Sinh không lên tiếng, yên lặng tiếp nhận, Trương Thiết Quân cũng không nói gì —— thế hệ cũ đều có loại nhận thức này: lúc mới tới đơn vị, ăn nhiều khổ, cho dù hơi chịu thiệt thòi một chút, duy trì duyên phận tốt, để cho đồng nghiệp và lãnh đạo từ trên xuống dưới, đều để lại ấn tượng một chàng trai trẻ 【có thể kiên định làm việc chăm chỉ, không tranh không cướp】 mới là chuyện nên làm.
Vì thế, Trương Lâm Sinh cũng hoãn lại bữa trưa, đi theo công nhân tới chỗ sửa chữa, dựng xe đổi lốp xe, sau đó bảo dưỡng thay dầu cho chiếc xe.
Làm việc cho đến khoảng 2 giờ chiều.
Bữa trưa trong phòng ăn đương nhiên đã hết, Trương Thiết Quân đau lòng cho con trai, đã sớm mua bốn cái bánh bao thịt đóng gói xong, dùng một bộ quần áo công nhân đã được giặt sạch sẽ bọc lại, chuẩn bị cho con trai.
Lúc Trương Lâm Sinh xong việc trở về nghỉ ngơi, Trương Thiết Quân lấy bánh bao ra, nhét vào trong tay con trai, sau đó liền đi ra khỏi phòng nghỉ…
Bên ngoài có người bảo hắn làm thay tấm kim loại mới cho một chiếc xe hơi.
Trương Lâm Sinh mở túi giấy mà cha đã dùng quần áo bọc lại, bánh bao bên trong còn nóng, hơi nóng cũng không mất đi bao nhiêu.
Trong lòng có chút phức tạp, nhìn thoáng qua bóng lưng cha mình, cũng không để ý trong tay còn chưa rửa sạch, liền nắm lên cắn.
Bên cạnh đó là tách trà mà cha hắn thường uống – là một xi lanh thủy tinh đã mua một vài năm trước đây để đựng mật ong, rửa sạch rồi dùng như một tách trà cùng nắp đậy trên đó.
Bên trong là nước trà đậm đặc - không phải thuộc loại trà tốt, phần lớn là các bả vụn, nước trà màu vàng cam, uống vào có chút đắng chát.
Trương Lâm Sinh lại không lên tiếng, liền đem một tách trà này, đem một hơi toàn bộ bốn cái bánh bao ăn hết xuống.
Trong lòng cũng không khỏi sinh ra một ý niệm khác.
Không thi vào đại học được… Cho dù không đi theo Trần Nặc lăn lộn, cứ như vậy ở trong xưởng sửa chữa này, mỗi ngày cùng cha mình làm việc —— chỉ cần cha mình cao hứng, trong nhà cũng yên tâm.
Kỳ thực những ngày này cũng không có gì là xấu.