Chương 467
Mời Tiệc
Đang suy nghĩ, điện thoại di động đổ chuông.
Lấy điện thoại di động ra khỏi túi rồi nhìn thoáng qua trên màn hình, là một dãy số xa lạ.
Trương Lâm Sinh do dự một chút, cũng thấy không có ai ở trong phòng nghỉ nên cầm lên trả lời.
Đầu bên kia truyền đến một thanh âm khách khí.
"Hạo Nam ca? Ngại không bận, đúng không?”
Trong lòng Trương Lâm Sinh khẽ động.
Hắn nhận ra giọng nói này, có một chút già nua, nhưng vẫn có thể nhận ra được.
“Lý đường chủ?” Trương Lâm Sinh miệng nói, theo bản năng nhìn thoáng qua ngoài cửa phòng nghỉ.
Dường như Lý Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm: "Đúng vậy, đúng vậy,là ta, Lý Thanh Sơn. Ngài đừng gọi ta là đường chủ gì nữa, ở trước mặt ngài, nào có đường chủ nào để nói.”
Trương Lâm Sinh chần chừ một chút: "Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”
Giọng điệu của Lý Thanh Sơn có chút cố ý nhiệt tình: "Sự tình đâu, kỳ thật không có chuyện gì xảy ra cả. Đây chẳng phải vì những ngày gần đây, nghe nói ngài vừa mới kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học. Mấy ngày trước, ta có nghĩ đến, ngài vừa hoàn thành kỳ thi, hẳn rất mệt mỏi, không dám làm phiền ngài, trước để ngài nghỉ ngơi mấy ngày.
Đây không phải là qua mấy ngày sao, ta phỏng tính, ngài hẳn cũng đã nghỉ ngơi xong, lúc này mới dám gọi điện thoại quấy rầy.
Ta đâu, cũng không có ý gì khác, chính là nghĩ đến nhân vật như ngài, kỳ thi tuyển sinh đại học vừa kết thúc, cũng nên có một chút nghi thức của năm tháng thiếu niên.
Ta liền thu xếp một cái bàn tiệc, ngài nhìn xem, hôm nay ngài rảnh chứ? Ta muốn làm tiệc chúc mừng ngài kết thúc năm tháng học sinh cấp ba.
Ta nghe nói hiện tại thanh thiếu niên đều hay lưu hành việc làm lễ trưởng thành gì đó, lão già như ta cũng muốn tham gia náo nhiệt a.”
Trương Lâm Sinh ngẩn người.
Nhưng nhanh chóng phản ứng lại.
Vị Lý Thanh Sơn Lý đường chủ này, đây là tới cửa vỗ mông ngựa.
Kỳ thi tuyển sinh đại học vừa kết thúc, mời mình ăn cơm, coi như là cho mình một ý tứ chúc mừng tuổi trưởng thành?
Vốn định cự tuyệt, nhưng nghe ý mà Lý Thanh Sơn nói ra, phảng phất còn có điều gì đó không nói rõ, liền chần chờ một chút.
Tầng quan hệ này của Lý Thanh Sơn, tuy rằng nói rõ ra, là mình mượn da của Trần Nặc, thay mận đổi đào, cáo mượn oai hùm.
Nhưng Trương Lâm Sinh cảm giác được, tựa hồ Trần Nặc cũng có ý muốn duy trì liên lạc với Lý Thanh Sơn, có lẽ là có tính toán gì đó trong tương lai.
Kỳ thật mình ở trước mặt Lý Thanh Sơn chẳng khác nào đại biểu cho thân phận của Trần Nặc.
Cứ như vậy, ngược lại cũng không tiện đen quan hệ với Lý Thanh Sơn làm cho quá lạnh lùng cứng ngắc —— kỳ thật cũng chính là Trương Lâm Sinh lo lắng nhiều.
Với thái độ sợ hãi như hổ của Lý Thanh Sơn đối với Trần Nặc, cho dù lúc này Trương Lâm Sinh lạnh lùng cự tuyệt, Lý Thanh Sơn sợ ngay cả rắm cũng không dám thả một cái.
"Vậy… Được rồi, ngươi nói thời gian và địa điểm, ta sẽ tới.”
"Không dám! Ngài cứ báo địa chỉ, ta sẽ gửi xe đến đón ngài.”
Trương Lâm Sinh nhìn vào phòng nghỉ của công nhân trong xưởng sửa chữa này, quyết định từ chối: "Không cần đến đón, ngươi nói với ta địa điểm, ta đi qua là được."
"Thành! Ta sẽ gửi cho ngài một tin nhắn văn bản báo địa chỉ liền.”
Sau khi cúp điện thoại, Trương Lâm Sinh thở dài.
Nhưng không dám để Lý Thanh Sơn tới đón.
Vạn nhất để cho cha mình nhìn thấy, lại là một đống lời khó giải thích.
Chỉ là, hai phút sau…
Đinh một tiếng, một tin nhắn văn bản gửi đến điện thoại di động của Trương Lâm Sinh.
Địa điểm quán ăn cùng thời gian.
Nơi này Trương Lâm Sinh biết, chỉ là nhìn thoáng qua, liền có chút nhếch miệng.
Nhà hàng Trung Quốc tại một khách sạn 5 sao.
Khách sạn này, Trương Lâm Sinh có chút chua xót —— chính là khách sạn nơi cô gái tên Hạ Hạ đi làm.
Bất quá… Chỉ là đi khách sạn ăn cơm, cũng không phải đi câu lạc bộ đêm uống rượu, hẳn sẽ không gặp lại người phụ nữ kia đi.
Kỳ thực Hạ Hạ vẫn còn ngủ lúc 2 giờ.
Tối hôm qua cô phục vụ trong phòng, khách uống đến hơn hai giờ tối, tuy rằng tiêu thụ có chút khách quan, hoa hồng đối với tiêu phí cho mình được không ít lợi, nhưng về nhà rửa mặt ngủ, đã là chuyện sau khi bình minh.
Hơn hai giờ còn chưa tỉnh, đã bị điện thoại đánh thức.
Làm công việc của cô, ngủ cũng không dám tắt điện thoại di động, ngay cả tắt tiếng cũng không dám. Bởi vì bất cứ lúc nào cũng sẽ có khách quen gọi điện thoại, liên lạc tình cảm, hoặc đặt phòng hoặc bất cứ điều gì.
Không lâu sau hai giờ, Hạ Hạ bị điện thoại đánh thức, vẫn là giữ tinh thần tiếp đón, vừa dụi mắt vừa kết nối.
Chỉ là đầu dây bên kia, lại là giọng nói của quản lý Hồng tỷ trong công ty.
"Chuyện gì vậy, Hồng tỷ." Hạ Hạ vừa nghe là chị Hồng, giọng điệu không khách khí như vậy, oán giận: "Em vẫn còn ngủ.”
“Tổ tông a!” Giọng nói của Hồng tỷ có chút sốt ruột cũng có chút kích động: "Được rồi, em mau đứng dậy đi, buổi tối có chuyện.”
Vừa nói có chuyện, Hạ Hạ đương nhiên đã hiểu —— nhất định là lại có khách quan trọng muốn đi cùng.
"Buổi tối thì sao, lúc này mới là hai giờ chiều a! Em ngủ đến 5 giờ cũng kịp.”
“Không được!” Hồng tỷ nhanh chóng nói: "Khách hàng buổi tối phải ăn cơm trong khách sạn, để ta chuẩn bị vài người đi cùng, điều chỉnh bầu không khí trên bàn cơm.”
Hạ Hạ có chút kháng cự: "Ăn cơm ta không đi được không? Buổi tối ta đến phòng chờ là được.”
Tiểu yêu tinh thật sự có chút không có cảm xúc —— Loại chuyện cùng khách hàng ăn cơm này, tuy rằng mỗi yêu tinh hồng bài đều bắt buộc, nhưng làm tới cấp độ yêu tinh hồng bài này như cô, cùng khách hàng ăn cơm kỳ thật cũng có thể hơi lựa chọn một chút.
Hơn nữa, một số khách hàng cũng hẹp hòi vô cùng.
Buổi tối cùng nhau ăn uống, cũng là tiêu phí nhiều như vậy.
Ăn thêm một bữa ăn tối với nhau, cũng sẽ không cho thêm một xu.
Còn phải hao phí thêm một hai giờ, còn phải uống nhiều rượu.
Hạ Hạ đã đứng ở đầu bảng của người trong nghề, thật sự không có bao nhiêu hứng thú làm loại công phu mài nước này.
Cô không phải là không kiếm được tiền, cũng không cần phải nỗ lực vì những chuyện mà có thể không được đáp trả như vậy.
"Không! Bữa tối này rất quan trọng!” Hồng tỷ không ngần ngại từ chối: "Buổi tối chúng ta phải tiếp đãi một vị lão bản vô cùng khó tính! Khách hàng này a, ta nói cho ngươi biết… Rất ghê gớm!”
Hạ Hạ lại càng không có hứng thú.