Chương 468
Lỗi Ca Khổ Não
Hồng tỷ nói khách hàng rất lợi hại, nghe nói qua cũng biết, hơn phân nửa là đại lão đường phố.
Kỳ thật Hạ Hạ không thích bồi loại đại lão này.
Loại người này đắc tội không nổi, hơn nữa làm việc còn rất tà ác.
Công phu nuôi cá của mình, tuy rằng đã về đến nhà, nhưng hơi không chú ý, chọc giận loại đại lão này, người ta mặc kệ phong độ gì, thủ đoạn gì cũng sử dụng ra!
Khách hàng yêu thích của Hạ Hạ là loại có tiền trong túi, nhưng lại không có năng lúc và địa vị lớn, loại như ông chủ nhỏ.
Tiền của loại đàn ông này, mình có thể tận tình chơi thủ đoạn để hố, hố được rồi lại vỗ mông đi, người ta cũng không có biện pháp nào.
Nhưng đại ca trên đường, cũng không thể đối phó như vậy.
Hơn nữa, nếu là khách hàng của Hồng tỷ, cho dù là cừu béo, Hạ Hạ cũng không thể không ăn tướng ra tay cướp đi.
Loại cục diện này, đi chẳng khác nào làm thức ăn cho Hồng tỷ, đưa cho người ta.
Hạ Hạ thật sự không muốn làm chuyện không có hồi báo như vậy.
Hồng tỷ lại mềm mại ngâm vài câu, lại mềm mại cứng rắn nói mấy câu, Hạ Hạ mới rốt cục miễn cưỡng đáp ứng.
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Hạ thở dài, xoay người rời giường.
Tuy rằng mới hai giờ, nhưng tính toán thời gian, mình phải rời giường rửa mặt, tắm rửa trang điểm mặc quần áo, còn phải trước đến chô ăn cơm để chờ, như vậy kỳ thật thời gian cũng không tính là có nhiều.
Cũng không thể tiêp tục ngủ.
Đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhìn gương mặt xinh đẹp của mình ở trong gương, nhưng hốc mắt vẫn có chút quầng thâm.
Vén quần áo lên sờ sờ bụng dưới… Thắt lưng vẫn mảnh mai và mịn màng.
Nhưng chỉ có Hạ Hạ mới biết, bởi vì quanh năm thức khuya cộng thêm cả ngày uống rượu, bụng mình nhìn còn bằng phẳng, nhưng dùng tay nhéo một cái, đã có thể bóp ra chút thịt.
Trong lòng không thể không than thở: Không ổn rồi, vài ngày nữa phải đi đến phòng tập thể dục.
Aa… Mấy ngày trước nghe ai nói, có một người chị em đi hút mỡ, hình như còn rất tốt, đến lúc đó có thể đi hỏi một chút, nếu như được, so với việc tập thể dục chạy bộ còn tiết kiệm hơn nhiều.
Con người a, quen đi đường ngang ngõ tắc, đều trở thành một loại xu hướng tâm lý bình thường, vô luận gặp phải chuyện gì, đều sẽ theo bản năng nghĩ đên lối tắt tiết kiệm thời gian và công sức nào có thể đi…
Nhưng thường bỏ qua, trên thế giới này, bất kỳ lối tắt nào cũng phải trả giá.
Tắm xong, Hạ Hạ cầm điện thoại lên, trả lời và chào hỏi một số khách hàng cũ quen thuộc của mình.
Khi danh bạ điện thoại lật qua cái tên "anh trai nhỏ", Hạ Hạ do dự một chút.
Tiểu ca ca tên Trương Lâm Sinh kia, lúc trước Hạ Hạ đã cố gắng hết sức nhìn chằm chằm thật lâu.
Thật sự nỗ lực.
Thế nhưng tên kia… Nhìn qua hẳn là ngẫu nhiên động tâm, nhưng không biết như thế nào, sau khi động tâm xong, liền trốn rất xa.
Đặc biệt vài ngày trước đây, làm thế nào cũng không thể tìm thấy được hắn, điện thoại không trả lời, tin nhắn không đáp lại.
Tuy rằng lúc trước Hạ Hạ một bụng tham vọng, quyết tâm xử lý tên này.
Nhưng… Một người làm tiểu thư, làm việc có thể có bao nhiêu nghị lực? Huống chi Hạ Hạ là yêu tinh hồng bài, có nhiều lốp dự phòng để thay thế.
Khắp nơi đều có kẻ ngốc, không thiếu tên này.
Qua một đoạn thời gian, tâm tư cũng phai nhạt dần.
Suy nghĩ một chút, không nhắn tin cho Trương Lâm Sinh nữa, tiện tay ném điện thoại lên giường, chạy tới kéo tủ quần áo ra chọn quần áo.
Bạn học Tôn giáo hoa gần đây không được thoải mái lắm.
Ban đầu, trong kỳ nghỉ hè, khó khăn có được một ít thời gian rãnh rỗi. Với tính tình của Tôn Khả Khả, tự nhiên là muốn bắt được bạn trai nhỏ của mình, đã chán ngấy mấy ngày.
Mấy ngày đầu kỳ nghỉ, Tôn Khả Khả còn có thể liên lạc được với Trần Nặc, chỉ là lúc đó, dựa theo thói quen của lão Tôn gia, nghỉ hè, Tôn Khả Khả phải đi nhà bà ngoại trước, ở nhà bà ngoại bồi lão thái thái vài ngày.
Khó khăn mới từ nhà bà ngoại trở về thành Kim Lăng…
Tên Trần chó con kia, đã biến mất!
Hai ngày trước liền gửi cho mình một tin nhắn, nói là Lỗi ca bảo hắn đi công tác đến nhà sản xuất ngồi xổm một chút.
Kết quả là, chuyện này đã gần nửa tháng cũng không trở về.
Mỗi ngày Tôn Khả Khả đều gọi điện thoại nhắn tin, nhưng Trần Nặc thỉnh thoảng chỉ trả lời một tin nhắn, điện thoại cho tới bây giờ chưa từng nhận được, tin nhắn không phải nói mình mệt mỏi, liền nói mình cùng khách hàng uống rượu muốn ngủ sớm.
May mắn là hằng vẫn có thể nhận được tin nhắn.
Mặc dù cô bé hơi khó chịu, nhưng nhìn vào tin nhắn, bạn trai của cô mỗi ngày ở trong nhà máy cố gắng duy trì khách hàng, cũng có một cái nhìn tiến bộ … Quan trọng nhất, nghe nói hắn đã uống một vài lần với khách hàng.
Lại có chút lo lắng dạ dày Trần Nặc có uống đến hỏng hay không.
Tức giận liền tức giận, lo lắng cũng là lo lắng.
Tôn giáo hoa hoàn toàn không biết, mấy ngày nay, ở đầu điện thoại di động bên kia, mỗi ngày đều ôm điện thoại di động, vắt hết óc gửi cho mình một ít lời chào hỏi và báo bình an…
Cũng không phải là con chó con kia!
Mà là một gả đầu đầu to mặt đầy thịt!
Lỗi ca nắm điện thoại di động mà Trần Nặc để lại cho mình trước khi đi, khổ não nắm lấy da đầu.