Chương 469
Lão Quách Chạy Nạn
Tôn Khả Khả thuần thục lấy chìa khóa ra mở cửa phòng Trần Nặc.
Vội vã vào bên trong, nhìn thoáng qua phòng ngủ - không có ai.
Vẫn chưa trở lại.
Tờ giấy mà mình để lại trên bàn cũng chưa động qua.
Tiểu cô nương có chút tức giận vung nắm đấm đập loạn lên gối và chăn giường của Trần Nặc.
Tức giận xong, mới đứng dậy, lại cẩn thận sửa sang lại giường, xoay người ra ngoài vào phòng bếp cầm chổi.
Đầu tiên cẩn thận quét sàn nhà một lần nữa, sau đó vừa lấy nước vừa huýt sao, vặt khô giẻ, lau bàn ăn, lau bàn trà.
Buổi chiều, cô bé nhảy nhót bận rộn trong phòng khách.
Mấy ngày nay, Tôn Khả Khả mỗi ba bốn ngày đều đến dọn dẹp một lần.
Nếu để cho lão Tôn biết, sợ là nước mắt cũng phải rơi ra.
Cho dù là ở trong nhà mình, Tôn Khả Khả cũng không cần thiết làm chuyện như vậy a!
Dọn dẹp xong, đun nước nóng, Tôn Khả Khả ngồi trên sô pha phòng khách bắt đầu lật tạp chí chờ.
Quá trình cuối cùng, đổ ấm đun nước là có thể đi.
Mỗi lần đến, Tôn Khả Khả đều đổi nước ấm một lần, trong lòng nghĩ, vạn nhất Trần Nặc đi công tác trở về, lập tức có thể uống nước trong nhà, không cần phải đun.
Lấy giấy ra và viết một lá thư.
"Trong tủ lạng có đá, nước ấm là vừa nấu hôm nay.
Về nhà nhớ gọi cho ta!”
Viết đến đây, tâm tư cô gái vừa động, ở phía dưới lại vẽ một khuôn mặt quỷ dữ hung ác.
Cho thấy mình rất khó chịu, rất không hài lòng.
Đồng hồ trên tường điểm đến sáu giờ và bắt đầu đổ chuông.
Nhưng âm thanh hơi thiếu sức, có lẽ là pin đã gần cạn kiệt năng lượng.
Tôn Khả Khả ghi nhớ trong lòng, lần sau tới đây phải mang theo mấy pin số 5 thay pin đồng hồ.
Đổ nước vào ấm đun nước ấm, nhìn lại phòng khách sạch sẽ, Tôn Khả Khả thở ra một hơi, lau mồ hôi trên trán, cô gái chuẩn bị về nhà.
Lúc sáu giờ, nếu không trở lại, lão Tôn sẽ gọi điện thúc giục.
Hôm nay mình đã tìm một cái cớ nói rằng buổi chiều sẽ đi mua sắm với bạn cùng lớp nên mới ra ngoài.
Khoảng thời gian 6 giờ tối mùa hè, mặt trời vẫn chưa xuống đồi, bầu trời vẫn còn sáng.
Tôn Khả Khả đứng ở cửa đang thay giày, bỗng nhiên nghe thấy cửa phòng bị dùng sức vỗ vài cái!
Đập!
Trong lòng cô bé khẽ động: "Trần Nặc?”
Ngẫu nhiên phản ứng lại, Trần Nặc trở về sao có thể gõ cửa, trực tiếp cầm chìa khóa mở ra rồi tiến vào mới đúng.
"Ai vậy?" Tôn Khả Khả đáp một tiếng.
Không có tiếng nói bên ngoài.
Tôn Khả Khả đi tới mở cửa.
Cánh cửa mở ra…
"Ah!!!."
Cô bé hét lên một cách ngắn ngủi.
Ngoài cửa, một hán tử dáng người rắn chắc, vốn đã tựa vào cửa, cửa mở ra, thân thể nhất thời ngã xuống!
Tôn Khả Khả vội vàng né người lui về phía sau, liền thấy người đàn ông này nhào tới ngã xuống đất trong cửa!
"Ngươi… Ngươi là ai! ”
Tôn Khả Khả sợ hãi.
Trên đầu người đàn ông này có rất nhiều máu, nửa mặt đều bị máu nhuộm đỏ!
Hơn nữa chiếc áo thun trên người cũng bẩn thỉu, giống như vừa lăn lộn trong đống tro tàn!
Người đàn ông này giãy dụa một chút, ra sức nhảy dựng lên, đóng cửa phòng lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tôn Khả Khả đã bị dọa ngây ngốc.
Tôn Khả Khả phản ứng lại và hét lên: "Ngươi là ai!! A…! ”
“Đừng, đừng kêu!”
Hán tử đi lên che miệng Tôn Khả Khả, đẩy cô gái về phía sau, sau đó bỗng nhiên rút ra một thanh đao nhọn, nhìn qua là dùng để cắt thịt!
Tôn Khả Khả nhất thời kinh hãi!
Mắt của cô gái đảo quanh, bỗng nhiên quay đầu chạy vào phòng, lớn tiếng thét chói tai: "Cứu mạng a!!!”
Hán tử cầm đao nắm lấy quần áo của Tôn Khả Khả, kéo cô đến bên cạnh mình, khí lực người này rất lớn, Tôn Khả Khả bị kéo lảo đảo, thiếu chút nữa sẽ ngã xuống, nhưng hán tử lại đỡ cô một cái.
"Đừng sợ, ta không phải người xấu." Hán tử buông Tôn Khả Khả ra, nhanh chóng giơ tay lau một nắm máu trên mặt, cắn răng nói: "Ta sẽ không hại người! Ta chỉ không có nơi nào để trốn nên mới vào đây trốn một chút.”
Dừng một chút, hắn nâng mí mắt nhìn Tôn Khả Khả, sau đó lại nhìn vào trong nhà.
"Trần Nặc đâu?"
Tôn Khả Khả ngây ngẩn cả người, cô giật mình nhìn người đàn ông này, nhìn chằm chằm hắn vài giây, sau đó nhận ra.
"Ah! Ngươi, ngươi là người đó… Ông chủ Quách mở quán mì ở tầng dưới?”
Lão Quách cười khổ: "Nhận ra a… Em gái, ta cũng nhận ra ngươi, ngươi là bạn gái của Trần Nặc, phải không?
Đừng sợ, ta sẽ không làm hại ngươi, ta cũng không phải là người xấu.
Ta gặp phải chuyện, không có chỗ trốn, không ra ngoài được, nghĩ cũng Trần Nặc còn có chút giao tình, ở chỗ các ngươi trốn một chút.
Đừng la hét, ta sẽ không làm hại ngươi!”
Kỳ thật thân thể của Tôn Khả Khả còn đang run rẩy, nhìn ông chủ Quách cũng có thể tính là quen biết này, nhưng tuyệt đối không quen thuộc, lại nhìn cây đao sắc nhọn trong tay đối phương, rốt cục do dự một chút, không dám kêu to nữa.
Lão Quách thở dài: "Tiểu muội muội… Làm phiền ngươi rồi, có hộp thuốc nào trong nhà không? Lấy ra để cho ta mượn dùng một chút!
Đầu tiên… Khụ khụ khụ khụ khụ… Trước cảm ơn ngươi!”
Nói xong, thân thể lão Quách mềm nhũn, thiếu chút nữa không đứng vững, mạnh mẽ chống đỡ trên vách tường, mới không ngã xuống.
Chỉ là sơn trắng như tuyết trên tường, lại để lại một cái dấu tay đẫm máu!
Tôn Khả Khả sợ đến mức tức giận cũng bất ổn, nhưng vẫn nơm nớp lo sợ nói: "Thuốc, hộp thuốc… Ngươi, ngươi chờ một chút, ta tìm…"