Chương 496
Bắt Người
Cái gọi là Tuyết Vực Môn, so với cách nói là môn phái trong giang hồ, không bằng nói là một cái tông tộc gọi là "Quách gia".
Tuyết Vực môn có trụ sở chính là một công ty bán hàng ở Tây An.
Chỗ này cũng không phải là nơi hoang vu hẻo lánh ít người qua lại, mà là ở một khu đô thị ầm ĩ, rất phồn hoa.
Nằm trong một tòa nhà trung tâm thương mại.
Dưới lầu có bãi đỗ xe rộng rãi, cửa chính có các loại bảo vệ doanh nghiệp.
Quách gia 【Công ty tiêu thụ Ngọc Thạch Tuyết Vực】, ở tầng tám của tòa nhà thương mại.
Trần Nặc xem qua tài liệu, tổng giám đốc của công ty bán hàng này, cũng là người phụ trách kinh doanh của Quách gia ở Tây An, là lão tam thuộc thế hệ đích tôn của Quách gia, tên là Quách Vệ Đông.
Một cái tên rất có cảm giác thời đại, 39 tuổi. Trẻ trung khỏe mạnh, nghe nói làm kinh doanh cũng rất tốt.
Đáng tiếc, công phu chả ra làm sao cả.
Mà tin tức cuối cùng này, Trần Nặc cũng đã tự tay thử qua.
Giữa trưa, Trần Nặc đi vào tòa nhà thương mại, đi thang máy lên tầng tám, sau đó lái xe thẳng vào công ty của Quách gia.
Vài phút sau, Trần Nặc lôi kéo tay của Quách Vệ Đông, dẫn hắn đi thang máy xuống lầu đến bãi đậu xe.
Một cánh tay của Quách Vệ Đông đã bị hắn cắt đứt! Cả người sắc mặt tái nhợt bị Trần Nặc đặt xuống, sau đó nhét vào ghế lái phụ của một chiếc BMW.
Sắc mặt Quách Vệ Đông rất khó coi, sau khi Trần Nặc khởi động xe rời đi, hắn mới cắn răng: "Các hạ làm như vậy, cũng không sợ Quách thị chúng ta…"
"Không sợ a." Trần Nặc vừa lái xe vừa mở cửa sổ xe, còn đốt một điếu thuốc, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Quách Vệ Đông: "Lời đe dọa thì đừng nói, ta không giết người mà vẫn để lại cho ngươi một hơi thở, nguyên nhân duy nhất là bởi vì ta còn chưa tìm được người ta muốn tìm… Chứ không phải bởi vì kiêng kỵ cái gọi là Tuyết Vực Môn của các ngươi.”
Quách Vệ Đông mím môi, đau nhức ở cánh tay khiến hắn cơ hồ muốn ngất xỉu, nhưng không biết người thanh niên này rốt cuộc dùng thủ pháp gì, mình cư nhiên không hề có dấu hiệu ngất xỉu, ngược lại càng đau càng tỉnh!
Cũng giống như Quách Vệ Đông cũng không cách nào lý giải, tên này rốt cuộc như thế nào xông vào công ty của mình, còn đánh bại mấy tộc nhân võ công rất tốt mà Quách thị phái đến bên cạnh mình!
Bản thân Quách Vệ Đông không có thiên phú luyện võ —— hoặc có thể nói hắn căn bản khinh thường chịu khổ đi luyện võ.
Từ lúc còn rất nhỏ, hắn bắt đầu tiếp xúc với võ công Quách thị, liền chủ động buông tha.
Nếu đã là gia nghiệp lớn, hắn không cho rằng mình còn cần phải khổ cực đi chịu đựng rèn luyện thân thể mỗi ngày.
Thời đại này đã thay đổi, đã sớm không còn là thời đại mà người võ dũng hoành hành trên thế giới này rồi.
Gia tộc lớn mạnh và phát triển, nhất là việc kinh doanh quặng ngọc, tất nhiên cần phải có vũ lực cường đại để bảo đảm —— tại thời điểm ít người lui tới quặng mỏ, cũng còn cần có vũ lực để duy trì, cũng như chấn nhiếp những đạo tặc và cường đạo rình mò.
Tuy nhiên, Quách Vệ Đông nghĩ rằng hắn không cần phải làm điều đó.
Trong gia tộc có người có thể làm chuyện này, mình thân là con cháu của đích tôn, chỉ cần chăm chỉ học cách quản lý và chi phối những tài nguyên này là tốt rồi.
Những người luyện võ có thể làm chuyện tay chân, mà bản thân mình có thể chỉ huy bộ những người làm việc tay chân này.
Đây là vị trí mà Quách Vệ Đông định vị cho mình.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa hắn là một người không có tầm nhìn đối với việc phân biệt người có võ công cao hay không.
Hắn biết rất rõ phân lượng của mấy tộc nhân mà mình mang theo bên cạnh, mấy người này đều là người nổi bật trong việc luyện võ của Quách gia! Một trong số đó thậm chí ngay cả lão tổ tông cũng từng nói qua, hắn là một tài nguyên tốt để luyện võ.
Trên sa mạc chiến đấu tranh đoạt mạch khoáng, một ít địa phương nghèo khó hẻo lánh thì không cần phải đấu tranh.
Rất nhiều lần cũng phải nhìn thấy máu.
Mà ở cái nơi Đại Tây Bắc này, cũng không chỉ có một nhà Quách thị Tuyết Vực Môn như vậy!
Nhiều khi, có một số nơi nắng không thể chiếu tới, bên trong một số nơi âm u hẻo lánh, luôn tồn tại một số đồ vật mà người ta không thấy được.
Quách Vệ Đông biết rất rõ mấy tên gia hỏa bên cạnh mình, phụ trách làm theo ca kiêm vệ sĩ của mình, thân thủ tốt đến mức nào!
Chọn ra trong đó bất kỳ một người nào, Quách Vệ Đông cho rằng đều có thể đánh ít nhất mười người như mình.
Mà người lợi hại nhất trong đó, thậm chí trong đại hội tông tộc, còn lấy được thứ hạng rất cao.
Nhưng mà, tên gia hỏa lợi hại nhất kia, ở trước mặt thanh niên xa lạ này, ngay cả đối kháng một với một cũng không chịu nổi, trực tiếp bị tên thanh niên này một tay cầm lên, sau đó cả người đặt trên tường xi măng!
Với phán đoán của Quách Vệ Đông, tên kia ít nhất đã gãy mấy thanh xương cốt, hơn nữa chỉ sợ cũng phải nằm trong bệnh viện thật lâu!
"Ta không biết ngươi rốt cuộc là ai. Đến tấn công Quách thị chúng ta rốt cuộc có mưu đồ gì! Nhưng bất luận ngươi muốn làm cái gì, tốt nhất phải ngẫm lại rõ ràng, Quách gia không phải loại người không có gốc rễ! Nếu như ngươi muốn ngoan đấu đối phó với Quách gia, Quách gia sẽ biểu hiện so với ngươi còn tàn nhẫn hơn!”
Quách Vệ Đông vẫn cố gắng dùng lời nói làm rối loạn tinh thần của tên thanh niên này.
"Được rồi." Trần Nặc hút một điếu thuốc, tùy ý ném điếu thuốc ra ngoài cửa sổ, sau đó nhìn Quách Vệ Đông, lộ răng cười: "Ta rất thích người khác tàn nhẫn hơn ta.”
Trần Nặc tiện tay cầm lấy một cái khăn giấy trên xe, nhét cho Quách Vệ Đông.
"Cầm cho chắc."
"Ách?" Quách Vệ Đông cầm túi khăn giấy trong tay còn chưa kịp phản ứng, Trần Nặc đã nắm lấy cổ sau của hắn.
Một tiếng rầm rầm vang lên, đầu Quách Vệ Đông bị đập vào trên đài lái xe, nhất thời máu trên trán ồ ạt chảy xuống!
Trần Nặc tiếp tục lái xe, nhẹ nhàng cười nói: "Dùng khăn giấy che vết thương, ừm, đúng vậy, che cho tốt.”
Quách Vệ Đông gầm gừ: "Ngươi là ai!! Tại sao lại nhắm vào Quách thị của chúng ta!! Ngươi cùng Quách thị chúng ta rốt cuộc có quan hệ gì!!”
"À, kỳ thật không có quan hệ gì cả." Trần Nặc lắc đầu, tiếp tục lái xe, băng qua một ngã tư: "Tuy nhiên, thật không may, chỉ là hai ngày trước, người của ngươi chạy đến cửa, đập phá nhà ta, trói bạn gái của ta ra khỏi nhà ta… Ngươi thấy đấy, ta là một người cực kỳ nói đạo lý, bởi vì xảy ra chuyện như vậy, cho nên vốn dĩ là chúng ta chẳng có khúc mắc nào cả, nhưng hiện tại lại biến thành có.”