Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 497 - Chương 497 Gấp Đôi Con Tin

Chương 497

Gấp Đôi Con Tin


Nói xong, Trần Nặc dừng xe lại ở dưới lầu.


Đây lại là một tòa trung tâm thương mại, bên trong là một gian hàng chế biến ngọc thạch, cũng là địa phương thuộc về Quách thị.


Căn cứ theo tư liệu, phụ trách kinh doanh nơi này, là một người thuộc dòng đích tôn của Quách thị.


Quách Vệ Đông nhìn nơi quen thuộc này, trong ánh mắt lộ ra một tia hoảng sợ: "Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?”


Trần Nặc cười tủm tỉm nhìn hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên đầu: "Ngươi ngủ một lát, ta sẽ sớm trở về.”


Quách Vệ Đông nhìn khuôn mặt thanh tú của thiếu niên trước mặt, chỉ cảm thấy mặt đối phương càng ngày càng mơ hồ, rất nhanh liền nhắm mắt lại.


Cũng không biết qua bao lâu, lúc Quách Vệ Đông tỉnh lại, xe lại lái trên đường, lúc này đây, phía sau xe có thêm một người.


Đây là một hán tử trung niên mặc âu phục, chỉ là nhìn qua tình huống không tốt lắm, hai cánh tay đã rũ cụp xuống, hơn nữa chỉ có thể nghiêng ở ghế sau rên rỉ.


“Tứ thúc!!” Quách Vệ Đông hoảng sợ kêu lên một tiếng.


"Võ công của tứ thúc ngươi so với ngươi tốt hơn nhiều." Trần Nặc vừa lái xe vừa cho mình một điếu thuốc: "Xương cũng cứng hơn ngươi, gãy bốn cái xương sườn, hai bên xương bả vai cũng bị ta đập vỡ, một tiếng cầu xin tha thứ cũng không nói.”


“…”


Trần Nặc lái xe một buổi chiều, buổi tối, trong xe lại có thêm hai người nữa.


Tăng thêm Quách Vệ Đông cùng tứ thúc của hắn ở bên trong, Quách thị ở Tây An, người phụ trách công việc kinh doanh bên ngoài, bốn người thân phận cao nhất, đều ở trên xe Trần Nặc.


Trong đó lúc bắt người thứ ba, gặp phải kháng cự rất mãnh liệt —— Quách Vệ Đông cùng tên 【Tứ thúc】 kia bị trói, khiến Quách thị đưa tới cảnh giác, lúc bắt người thứ ba của nhà họ Quách, Trần Nặc không thể không đánh ngã mười mấy tên tay chân bên cạnh hắn.


Mà lúc bắt gã thứ tư, biến thành một trò hề.


Anh chàng thứ tư là cháu trai của Quách Vệ Đông.


Tên này không nắm giữ được vị trí quan trọng trong việc kinh doanh của Quách gia, nhưng lại bởi vì tuổi còn nhỏ, hơn nữa từ nhỏ miệng đã ngọt ngào, hơn nữa sinh ra đẹp mắt, vẫn luôn được tộc trưởng của Quách gia yêu thích, biến thành một tên thiếu gia ăn chơi điển hình.


Lúc Trần Nặc bắt hắn, cư nhiên không có người của Quách gia bảo vệ… Bởi vì đứa con này chiều nay trốn khỏi cơ quan của mình, lén lút chạy đến nhà của cô tình nhân hẹn hò.


Trần Nặc tìm ở hai chỗ đều bắt hụt, rốt cục mới bắt được tên này ở trong nhà tình nhân của hắn.


Khi bắt hắn, hắn đang cùng một người phụ nữ rõ ràng lớn tuổi hơn hắn rất nhiều, làm một số việc trên giường không thể nói rõ.


Mà địa phương bắt hắn, cũng làm cho Quách Vệ Đông rất thổ huyết.


"Tên hỗn trướng! Đêm hôm khuya khoắt! Ngươi thế mà lại chạy đến nhà anh trai của ngươi! Anh ba của ngươi vẫn đang đi công tác tại Hongkong!! Ngươi chạy đến nhà hắn ta vào ban đêm để làm gì!!”


Quách Vệ Đông mắng chửi đứa cháu trai trẻ nhất nhà mình.


Trần Nặc bày tỏ sự im lặng.


Được rồi, lượng tin tức có chút lớn.


Đậu xe ở cổng công viên hơi hẻo lánh, Trần Nặc nhìn bốn người Quách thị trong xe.


Quách Vệ Đông bị thương coi như là nhẹ nhất, tứ thúc của hắn cùng người thứ ba bị thương rất nặng.


Mà tên thiếu gia kia, thì sợ hãi đến mức tè ra quần.


Trần Nặc nhíu mày, nhìn Quách Vệ Đông một cái: "Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện.”


"Vô dụng." Quách Vệ Đông lắc đầu: "Ta không thể nói bất cứ điều gì với ngươi! Chúng ta chỉ phụ trách chuyện kinh doanh bên ngoài của Quách gia! Chuyện trên giang hồ, lão tổ tông một lời quyết định! Chúng ta hoàn toàn không biết! Trừ phi lão tổ tông mở miệng mới được!”


Trần Nặc gật gật đầu: "Vậy lão tổ tông của các ngươi, ở đâu?"


Quách Vệ Đông không nói gì.


Trần Nặc không để ý tới hắn, trực tiếp chuyển mục tiêu dò xét qua tên thiếu gia ăn chơi kia.


Tiểu tử kia không có nửa phần cốt khí, lập tức khóc lóc kêu lên: "Lão tổ tông ở trong nhà cũ!! Lão tổ tông ngày thường đều ở trong nhà cũ! Bảo vệ ngôi đền!”


Trần Nặc cười tủm tỉm đưa ra một tay, nắm lấy cổ Quách Vệ Đông đang cố gắng quát mắng ngăn cản, ngăn hắn nói chuyện.


Sau đó, trong một giọng điệu nhẹ nhàng tiếp tục hỏi: "Như vậy, ngôi nhà cũ mà ngươi nói đến, tin tưởng ngươi khẳng định cũng biết đi."


Cách làm của Trần Nặc rất đơn giản


Nếu ngươi bắt hai người bên ta, ta sẽ bắt lại bốn người của ngươi.


Nếu như không phải thời gian quá gấp gáp, đối với tư liệu của Quách thị còn chưa được đầy đủ, chỉ có thể tìm được bốn người coi như có chút giá trị được bày ra ở ngoài ánh sángnhuư vậy mà nói…


Trần Nặc rất có thể sẽ lại bắt thêm nhiều người nữa.


Trong tay có con tin, Trần Nặc mới có thể cùng nhà họ Quách của Tuyết Vực Môn tiếp xúc một chút. Đây là quy trình tiêu chuẩn để Trần Diêm La làm việc.


Còn chưa có con tin, bình thường Trần Nặc sẽ không làm.


Thật đáng tiếc, từ trong miệng tên đệ tử thiếu gia kia hỏi ra, lão trạch tổ của Quách thị cũng không ở Tây An.


Trần Nặc ném một chiếc điện thoại di động cho ngườio ó lá gan nhỏ nhất trong đám.


"Gọi điện thoại về nhà đi, đừng gọi cho người không liên quan, gọi cho người có thân phận cao nhất trong Quách thị màn gươi có hể tiếp xúc được."


Nhị thế tổ tuy rằng là nhị thế tổ, nhưng chỉ số thông minh cơ bản vẫn có, tên thiếu gia ăn chơi gọi là Quách Hiểu Vĩ này, rất hiểu rõ tình huống: Tên thanh niên trẻ tuổi đang bắt cóc mình trước mắt này, căn bản không sợ gia tộc của mình. Điểm này là vì hắn một hơi đem mấy nhân vật cốt cán trong nhà đặt ở Tây An hoàn toàn trói trở về, liền có thể hiểu được.


Chương 497

Bình Luận (0)
Comment