Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 503 - Chương 503 Cứu Người Quan Trọng Nhất Nhưng Không Thể Chỉ Tính Như Vậy

Chương 503

Cứu Người Quan Trọng Nhất Nhưng Không Thể Chỉ Tính Như Vậy


Sắc mặt Sơn Hổ cổ quái, do dự một chút: "Cường ca… Ngươi đã lấy cái gì từ Quách thị?”


"Vấn đề này, ngươi không nên hỏi, cũng không nên biết! Nếu cha ngươi biết ngươi đã hỏi ta những lời này, rất có thể sẽ cắt đứt chân ngươi, ngươi biết không?


Thứ này, ngươi không xứng đáng biết nó là gì. Vậy nên, vì chính mạng nhỏ của ngươi, cũng đừng có hỏi!


Đừng nói là ngươi, ngay cả cha ngươi, đến hôm nay cũng không biết thứ kia rốt cuộc là thứ gì.”


Sơn Hổ giận dữ nói: "Ta không tin! Cả nhà cũ, cha ta là người được lão tổ tông tín nhiệm nhất, Quách gia hoặc là không có bí mật! Chỉ cần có bí mật, lão tổ tông giấu ai, cũng sẽ không gạt qua cha ta!”


“Ha ha ha ha ha!” Quách Cường cười lớn vài tiếng, lại dùng lời nói âm trầm lạnh lùng nói: "Ngươi thật sự là nhìn cao địa vị của cha ngươi, cũng đánh giá thấp tâm tư của lão vương bát đản ác độc Quách thị kia!


Ngươi biết không, vì thứ kia, lão tổ tông của ngươi, đã hại chết một trong những đứa con trai của hắn!


Cha ngươi là cái thá gì! Ngươi là cái thá gì?”


Dừng một chút, Quách Cường chậm rãi nói: "Tin ta một câu, hai tên bằng hữu của ta thật sự không biết chuyện, thả bọn họ đi!


Ngươi một đường, phía sau cố ý không bịt miệng chúng ta, nói vậy ngươi cũng là một đường nghe lén chúng ta ở trong xe nói chuyện.


Mọi chuyện họ đều thực sự không biết, đều chỉ là những người bị ta liên lụy đến.


Dùng ân tình năm đó ta đã cứu ngươi một mạng, đổi lại con đường sống cho hai người bọn họ, Sơn Hổ!”


Sơn Hổ im lặng không lên tiếng, lại cẩn thận nhìn chằm chằm Quách Cường vài lần, không nói một tiếng xoay người đóng cửa sắt trong xe lại.


Nhìn thoáng qua ba tên đồng bạn đang ngồi xổm trên mặt đất ven đường cầm hộp cơm nuốt chửng như sói đói, Sơn Hổ thu hồi ánh mắt, chậm rãi đi xa vài bước, sau đó cầm di động lên, gọi điện thoại.


Sau khi điện thoại được kết nối…


Giọng nói Sơn Hổ rất phức tạp, thấp giọng nói một câu: "Hỏi không ra… Hắn ta sẽ không nói.”


Đầu dây im lặng trong vài giây.


"Tìm một chỗ thẩm vấn, thứ này nhất định rất quan trọng đối với Quách gia, bằng không lão đầu tử sẽ không phát điên làm nhiều chuyện như vậy."


Dừng lại một chút, giọng nói bên trong điện thoại thêm một câu: "Từ bây giờ, tắt điện thoại này! Nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ dùng số khác đẻ gọi, ta không gọi, cũng đừng liên lạc với ta! Đừng liên lạc với bất cứ ai!”


Trong nhà cũ, Liễu quản sự thu hồi điện thoại, sau đó đi ra sân sau.


Trên hành lang có người của Quách thị đang quét sạch, lúc Liễu quản sự đi ngang qua cũng không nói gì, chỉ là túm ống quần, miễn cho quần của mình dính nước.


Xuyên qua hành lang và cửa viện, đi tới trước nhà chính, Liễu quản sự chậm lại bước chân, bình tĩnh lại, sau đó hít sâu một chút, điều chỉnh tần suất hô hấp, một đường chạy bộ nhỏ vào phòng chính.


"Lão gia tử, Sơn Hổ gọi điện thoại tới, nói xe bị hỏng, dừng trên đường, phải đến tối nay mới về tới được."


Trần Nặc đang ăn sáng.


Trên một con đường không được tính là rộng lớn ở Tây An, một quầy hàng ăn sáng. Ông chủ sử dụng xe đẩy để đặt bếp lửa, đun sôi một nồi súp thịt cừu nóng.


Miếng thịt cừu không tính là mỏng nhưng được nấu rất mềm mại, phối hợp với một khối bánh bao không nhân.


Trần Nặc không học theo người dân địa phương đem bánh bao xé vụn bỏ vào chén canh thịt cừu, mà giống như nắm một cái bánh nướng, một ngụm canh thịt cừu, một ngụm gặm bánh bao.


Kỳ thực hắn cũng không có tâm trí để ăn uống. Bạn gái của mình, cùng với sư huynh Hạo Nam vẫn chưa tìm được.


Nhưng Trần Nặc biết mình phải ăn.


Cơ thể của hắn đã phải chịu đựng chấn thương rất lớn trong thời gian này, cần phải phục hồi, cần phải bổ sung thực phẩm, bổ sung năng lượng.


Nước súp thịt cừu nóng trôi vào trong bụng, phảng phất túi dạ dày đều bị ủi nóng.


Trần Nặc uống xong canh thịt cừu, còn lại một phần ba bánh bao trong tay liền tùy ý ném vào bát, đứng dậy trả tiền, sau đó rời đi.


Xe dừng ở ven đường, bốn người Quách gia đều bị Trần Nặc làm cho ngất xỉu.


Xe dừng ở chỗ đậu xe, sẽ không có ai tới hỏi thăm, lúc Trần Nặc trở về, nhẹ nhàng khéo léo mở cửa xe ngồi vào, sau đó tựa vào chỗ ngồi thở phào nhẹ nhõm.


Tối hôm qua làm việc trong quặng mỏ, không lập tức gọi điện thoại, mà đợi đến lúc bình minh, Trần Nặc chính là cố ý.


Hiện tại trong tay mình có bốn người Quách thị, trong đó còn có tiểu nhi tử núp danh cháu nội được lão tổ tông Quách thị kia cưng như bảo bối.


Như vậy, Trần Nặc cho rằng, lúc này để cho Quách thị bên kia lại chờ một chút, là một lựa chọn đúng đắn.


Con người chỉ có ở trong lúc vội vàng, cảm xúc lo lắng đến một mức độ nhất định, thì mới trở nên hào phóng hơn, con tin trong tay cũng sẽ có giá trị hơn.


Cầm lấy điện thoại, cũng không lập tức gọi cho Quách gia.


Trần Nặc lại gọi một số khác.


Rất nhanh, đầu dây bên trong truyền đến thanh âm của Lỗi ca.


"Ngươi đã ở đâu?"


Giọng nói của Lỗi ca hơi lộn xộn, nhưng giọng nói rất rõ ràng: "Sắp đến Tây An rồi, tiếp đến… Khoảng nửa giờ sẽ vào tới trung tâm thành phố.”


"Được rồi." Trần Nặc gật đầu: "Trong chốc lát ta gửi tin nhắn cho ngươi, ngươi làm theo nội dung ta gửi cho ngươi là được.”


" Được rồi!” Lỗi ca đáp ứng rất thống khoái.


Sau khi cúp điện thoại, Trần Nặc lại híp mắt dưỡng thần trong chốc lát.


Cứu Tôn Khả Khả và Trương Lâm Sinh, đương nhiên là chuyện quan trọng nhất.


Nhưng sau khi cứu được người, sự tình đương nhiên không thể chỉ kết thúc như vậy!


Trần Nặc gọi điện thoại cho Quách gia.


Lần này điện thoại vẫn là do Liễu quản gia kia nhận.


Bất quá Trần Nặc không định nói nhảm với hắn: "Để lão tổ tông các ngươi trả lời điện thoại đi.”


"Được rồi, ngươi chờ một chút."


Vài giây sau, một giọng nói già nua truyền đến: "Ta là tộc trưởng Quách gia, ngươi…"


Không đợi đối phương nói xong, Trần Nặc trực tiếp cắt ngang lời nói của hắn, lạnh lùng nói: "Yên tâm, con trai ngươi bây giờ rất tốt, còn đang ngủ, lông tóc còn nguyên vẹn.”


"…" Đầu dây điện thoại trầm mặc một chút, Quách thị lão tổ tông lạnh lùng nói: "Ngươi đại khái là nhầm rồi, Quách Vệ Đông là cháu trai ta, không phải con trai ta.”


Trần Nặc mỉm cười: "Ta đang nói về Quách Hiểu Vỹ."


Sức mạnh của câu nói này làm cho Quách thị lão tổ tông đối diện trầm mặc thật lâu, hô hấp cũng có chút nặng nề.


Trần Nặc chậm rãi mở miệng, giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, tốc độ nói chuyện cũng rất chậm, mỗi một chữ đều nói rõ ràng:


"Đứa con trai nhỏ của ngươi vẫn tốt, nhưng, tiếp theo, nếu nội dung của cuộc trò chuyện của chúng ta, không thể làm cho ta hài lòng, ta sự định sẽ cắt một cánh tay của hắn để trợ hứng.


Vậy nên, cuộc trò chuyện sau đây của chúng ta, ngươi nên làm cho ta cảm thấy tốt hơn và hài lòng hơn.


Ta đã nói đủ rõ chứ?”


Trần Nặc cầm điện thoại, giọng điệu rất ôn hòa.


Chương 503

Bình Luận (0)
Comment