Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 504 - Chương 504 Ai Lo Lắng Trước, Người Đó Thua

Chương 504

Ai Lo Lắng Trước, Người Đó Thua


Trần Nặc đang ăn sáng.


Trên một con đường không được tính là rộng lớn ở Tây An, một quầy hàng ăn sáng. Ông chủ sử dụng xe đẩy để đặt bếp lửa, đun sôi một nồi súp thịt cừu nóng.


Miếng thịt cừu không tính là mỏng nhưng được nấu rất mềm mại, phối hợp với một khối bánh bao không nhân.


Trần Nặc không học theo người dân địa phương đem bánh bao xé vụn bỏ vào chén canh thịt cừu, mà giống như nắm một cái bánh nướng, một ngụm canh thịt cừu, một ngụm gặm bánh bao.


Kỳ thực hắn cũng không có tâm trí để ăn uống. Bạn gái của mình, cùng với sư huynh Hạo Nam vẫn chưa tìm được.


Nhưng Trần Nặc biết mình phải ăn.


Cơ thể của hắn đã phải chịu đựng chấn thương rất lớn trong thời gian này, cần phải phục hồi, cần phải bổ sung thực phẩm, bổ sung năng lượng.


Nước súp thịt cừu nóng trôi vào trong bụng, phảng phất túi dạ dày đều bị ủi nóng.


Trần Nặc uống xong canh thịt cừu, còn lại một phần ba bánh bao trong tay liền tùy ý ném vào bát, đứng dậy trả tiền, sau đó rời đi.


Xe dừng ở ven đường, bốn người Quách gia đều bị Trần Nặc làm cho ngất xỉu.


Xe dừng ở chỗ đậu xe, sẽ không có ai tới hỏi thăm, lúc Trần Nặc trở về, nhẹ nhàng khéo léo mở cửa xe ngồi vào, sau đó tựa vào chỗ ngồi thở phào nhẹ nhõm.


Tối hôm qua làm việc trong quặng mỏ, không lập tức gọi điện thoại, mà đợi đến lúc bình minh, Trần Nặc chính là cố ý.


Hiện tại trong tay mình có bốn người Quách thị, trong đó còn có tiểu nhi tử núp danh cháu nội được lão tổ tông Quách thị kia cưng như bảo bối.


Như vậy, Trần Nặc cho rằng, lúc này để cho Quách thị bên kia lại chờ một chút, là một lựa chọn đúng đắn.


Con người chỉ có ở trong lúc vội vàng, cảm xúc lo lắng đến một mức độ nhất định, thì mới trở nên hào phóng hơn, con tin trong tay cũng sẽ có giá trị hơn.


Cầm lấy điện thoại, cũng không lập tức gọi cho Quách gia.


Trần Nặc lại gọi một số khác.


Rất nhanh, đầu dây bên trong truyền đến thanh âm của Lỗi ca.


"Ngươi đã ở đâu?"


Giọng nói của Lỗi ca hơi lộn xộn, nhưng giọng nói rất rõ ràng: "Sắp đến Tây An rồi, tiếp đến… Khoảng nửa giờ sẽ vào tới trung tâm thành phố.”


"Được rồi." Trần Nặc gật đầu: "Trong chốc lát ta gửi tin nhắn cho ngươi, ngươi làm theo nội dung ta gửi cho ngươi là được.”


" Được rồi!” Lỗi ca đáp ứng rất thống khoái.


Sau khi cúp điện thoại, Trần Nặc lại híp mắt dưỡng thần trong chốc lát.


Cứu Tôn Khả Khả và Trương Lâm Sinh, đương nhiên là chuyện quan trọng nhất.


Nhưng sau khi cứu được người, sự tình đương nhiên không thể chỉ kết thúc như vậy!


Trần Nặc gọi điện thoại cho Quách gia.


Lần này điện thoại vẫn là do Liễu quản gia kia nhận.


Bất quá Trần Nặc không định nói nhảm với hắn: "Để lão tổ tông các ngươi trả lời điện thoại đi.”


"Được rồi, ngươi chờ một chút."


Vài giây sau, một giọng nói già nua truyền đến: "Ta là tộc trưởng Quách gia, ngươi…"


Không đợi đối phương nói xong, Trần Nặc trực tiếp cắt ngang lời nói của hắn, lạnh lùng nói: "Yên tâm, con trai ngươi bây giờ rất tốt, còn đang ngủ, lông tóc còn nguyên vẹn.”


"…" Đầu dây điện thoại trầm mặc một chút, Quách thị lão tổ tông lạnh lùng nói: "Ngươi đại khái là nhầm rồi, Quách Vệ Đông là cháu trai ta, không phải con trai ta.”


Trần Nặc mỉm cười: "Ta đang nói về Quách Hiểu Vỹ."


Sức mạnh của câu nói này làm cho Quách thị lão tổ tông đối diện trầm mặc thật lâu, hô hấp cũng có chút nặng nề.


Trần Nặc chậm rãi mở miệng, giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, tốc độ nói chuyện cũng rất chậm, mỗi một chữ đều nói rõ ràng:


"Đứa con trai nhỏ của ngươi vẫn tốt, nhưng, tiếp theo, nếu nội dung của cuộc trò chuyện của chúng ta, không thể làm cho ta hài lòng, ta sự định sẽ cắt một cánh tay của hắn để trợ hứng.


Vậy nên, cuộc trò chuyện sau đây của chúng ta, ngươi nên làm cho ta cảm thấy tốt hơn và hài lòng hơn.


Ta đã nói đủ rõ chứ?”


Trần Nặc cầm điện thoại, giọng điệu rất ôn hòa.


Lúc trước Trần Nặc cũng không có vừa lên tới nơi liền tỏ rõ ý đồ muốn đòi người.


Tuy rằng kỳ thật trong lòng hắn cũng lo lắng. Nhưng sau tất cả, hắn không phải chỉ là một thanh niên mười tám tuổi. Kiếp trước trải qua vô số lần giáo huấn nói cho hắn biết, khi đối phương cũng nắm con tin trong tay, bản thân ngàn vạn lần không thể biểu hiện quá mức quan tâm đến mục tiêu.


Nếu như vừa tới nơi liền rõ ràng nói cho người Quách gia, mình muốn Tôn Khả Khả, muốn Trương Lâm Sinh —— như vậy rất có thể, ngược lại sẽ bị đối phương nắm lấy, sợ ném chuột vỡ bình.


Cho dù là trong tay mình đã nắm giữ bốn người Quách gia, trong đó bao gồm tiểu nhi tử bí mật của Quách gia lão tổ tông kia, Trần Nặc cũng không cho rằng mình có thể sơ ý.


Hắn không muốn đến cuối cùng biến thành một cục diện giằng co mỗi người nắm giữ con tin.


Nếu cục diện thật sự biến thành như vậy, đối phương liều lĩnh cầm dao ngang trên cổ Tôn Khả Khả và Trương Lâm Sinh, cùng Trần Nặc quyết liệt, lấy sinh mạng của Tôn Khả Khả và Trương Lâm Sinh ra lệnh cho Trần Nặc thả người…


Trần Nặc có thể nhẫn tâm giết chết bốn người Quách gia sao?


Loại khả năng này không lớn, nhưng cho dù là khả năng vạn nhất, Trần Nặc cũng không đánh cuộc nổi.


Trần Nặc bắt được bốn người Quách gia, sau đó làm ra chuyện nổ tung mỏ quặng, cuối cùng lại cùng Quách gia thách thức —— mà không phải vừa lên liền muốn người. Đó là lý do tại sao.


Hắn không thể để Quách gia phát hiện, Tôn Khả Khả và Trương Lâm Sinh mà bọn họ nắm trong tay, là mệnh môn của Trần Nặc. Trần Nặc càng biểu hiện khắc chế, có trật tự, Quách gia lại càng không dám dễ dàng động đến lợi thế trong tay bọn họ.


Lúc này, ai biểu hiện ra bộ dáng sốt ruột trước, người đó thua.


Chương 504

Bình Luận (0)
Comment