Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 568 - Chương 568 Dạo Công Viên

Chương 568

Dạo Công Viên


Ngó ngó tự nhiên không thể thật sự cho ngó ngó.


Bạn học nhỏ Trần Tiểu Diệp cũng đang ở trước mặt.


Cuối tuần này, trường mẫu giáo của bạn học nhỏ Trần Tiểu Diệp tan học, được Trần Nặc trực tiếp nhận đón đi tới nhà lão Tôn.


Giờ phút này, bạn học nhỏ Trần Tiểu Diệp đã cởi giày, cũng chui vào giường Tôn Khả Khả, ôm Tôn Khả Khả như một con gấu túi ôm cây.


"Anh, ngó ngó gì?"


"Con nít con nôi, người lớn nói chuyện đừng xen vào."


Tôn Khả Khả bất mãn trừng mắt nhìn Trần Nặc một cái, lại ôm chặt Tiểu Diệp Tử: "Đừng để ý đến anh trai ngươi, hắn cũng không nói được lời hay ho gì cả.”


Kỳ thật trong lòng Tôn Khả Khả rất cảm kích Trần Tiểu Diệp tới đây.


Mấy ngày trước, mỗi ngày đều là cô nam quả nữ hai người ở nhà lăn lộn.


Tên háo sắc Trần Nặc này đã bắt đầu có chút ý tứ tiến một tấc, ngay từ đầu chỉ là sẽ ôm mình, ôm hôn cái gì đó.


Về sau càng ngày càng hỗn đản, có một lần thừa dịp cô nương không phòng bị, trực tiếp lên tay.


Vốn là mùa hè, thời tiết nóng như vậy, cô gái ở nhà vốn cũng ăn mặc rất mát mẻ, không chú ý liền để cho tiểu tử này đắc thủ chiếm được chút tiện nghi.


Hơn nữa, Tôn Khả Khả rõ ràng nhận ra, ánh mắt của tên này lúc nhìn về phía mình, tựa như một con sói.


Trong lòng Tôn Khả Khả vừa kích động vừa khẩn trương vừa sợ hãi.


Hôm nay nếu không phải đem Tiểu Diệp mang đến, còn không biết tên háo sắc này có thể sói tính đại phát đối với mình làm cái gì đó hay không.


Tên này, đối với lá gan của mình càng lúc càng lớn!


Kỳ thật Tôn Khả Khả cảm thấy bệnh của mình đã khỏe mạnh rồi.


Không bị sốt, cơ thể cũng lại có sức. Hai ngày này ăn uống cũng tốt hơn.


Thật kỳ diệu, ngay cả vấn đề mất ngủ cũng giảm bớt rất nhiều, gần như không đáng kể.


Cô có thể ngủ bảy hoặc tám giờ mỗi ngày.


Hơn nữa, có đôi khi, buổi trưa ăn cơm trưa, ôm Trần Nặc tựa vào sô pha xem TV, còn có thể nhắm mắt lại ngủ thêm một giờ, ngủ trưa, ngủ rất ngọt, có lúc thậm chí còn có thể mơ.


Mắt thấy sắc mặt tái nhợt mấy ngày trước của Tôn Khả Khả, một lần nữa khôi phục lại chút hồng nhuận thủy sắc.


Chỉ là cái cằm vẫn so với trước đó có chút nhọn.


Nhưng, cô gái thật sự rất vui vẻ!


Kể từ khi ở bên Trần Nặc, cho đến nay chưa bao giờ được hưởng ưu đãi như vậy: Trần Nặc mỗi ngày đều ở bên mình, chăm sóc bản thân, mỗi ngày đều đi vòng quanh trước mắt mình. Mình không cần lo lắng không tìm được tên này, không cần lo lắng không liên lạc được với tên này, không cần lo lắng người này rốt cuộc đi đâu, đang làm cái gì…


Mỗi buổi sáng tỉnh dậy, thức dậy rửa mặt xong, tám giờ lão Tôn ra ngoài làm việc, chân trước đi, chân sau Trần Nặc sẽ đúng giờ gõ cửa.


Những ngày này, quả thực chính là ngọt ngào như mật ong thôi.


Tôn Khả Khả thậm chí trong lòng sinh ra một ý nghĩ: Nếu mình trước đó, cũng sinh ra một căn bệnh như vậy, thật tốt biết bao?


Nhưng hôm nay là thứ Sáu.


Hai ngày cuối tuần, lão Tôn và Dương Hiểu Nghệ đều không đi làm, có thể ở nhà chăm sóc Tôn Khả Khả. Mà Trần Nặc cũng nói với Tôn Khả Khả, cuối tuần hai ngày cũng không tới.


Điều này liền khiến người không vui nha!


Trần Nặc chú ý một chút, năm giờ từ nhà lão Tôn đi ra —— trước khi lão Tôn tan tầm về nhà.


Lúc lôi kéo Trần Tiểu Diệp xuống lầu, ở dưới lầu gặp đồng chí Tưởng Kiếp Phù Du.


“Chào sư phụ!” Trần Nặc nhìn lão Tưởng đang cầm quân cờ trong tay, cười tủm tỉm gật đầu chào hỏi.


Lão Tưởng xem ra là chuẩn bị ra ngoài đi dạo —— nghỉ hè, người làm giáo viên như lão Tưởng, khó có được ngày nhàn rỗi.


Mấy ngày nay mỗi buổi tối lão Tưởng đều mang theo bộ cờ tướng xuống lầu, chạy đến lối đi dạo công viên nhỏ gần trường tìm người khác chơi cờ.


Cái này nhìn qua, hẳn là ở nhà đã sớm ăn cơm tối, đang muốn ra ngoài.


Lão Tưởng nhìn thấy Trần Nặc, nhưng không có sắc mặt tốt, hừ một tiếng: "Ngươi còn nhớ ta là sư phụ của ngươi sao? Ta thiếu chút nữa quên mất có một đồ đệ như vậy.”


Trần Nặc cười hắc hắc vài tiếng.


Bản thân hắn cũng không nhớ có bao nhiêu ngày không đi luyện quyền biooir sáng với lão Tưởng.


"Tưởng bá bá." Tiểu Diệp Tử ngọt ngào kêu lên một tiếng.


Lão Tưởng đối với Tiểu Diệp hoàn toàn là một thái độ khác, bàn cờ trong tay trực tiếp ném vào lòng Trần Nặc, nhường ra hai tay, liền Tiểu Diệp Tử lên, cười tủm tỉm nói: "Tiểu Diệp a, mấy ngày nay sao cũng không đến thăm Tưởng bá bá a?”


Nói xong, dùng ngón tay chải tóc đứa bé một chút, liếc ngang Trần Nặc một cái: "Ngươi làm ca ca chính là sẽ không biết chăm sóc theo đứa nhỏ! Ngươi nhìn vào bím tóc của Tiểu Diệp Tử, đều không được chải chuốt gọn gàng!”


Nói rồi, lại ôm Tiểu Diệp đi: "Tiểu Diệp ah, đi với ta đến công viên chơi, bá bá mua cho ngươi ngô nướng để ăn."


Trần Nặc còn có thể nói cái gì, ngoan ngoãn cầm bàn cờ đi theo.


Công viên nhỏ gần đó kỳ thực chính là khu rừng nhỏ mà mỗi buổi sáng lão Tưởng đều đến luyện quyền.


Chính phủ gần đây đã xây dựng một lối đi dạo cùng một gian hàng nhỏ ở đây, vậy nên vào buổi chiều, một số người già sẽ đến đây để trò chuyện hoặc chơi cờ.


Vào mùa hè, ban ngày quá nóng, nhưng vào buổi tối, người đến đây đều hơi nhiều hơn một chút.


Lão Tưởng ôm Tiểu Diệp Tử, Trần Nặc đi theo sau, đi tới con đường, tìm một chỗ sạch sẽ, lão Tưởng từ trong túi lấy ra một tấm báo lót tốt, sau đó để cho Tiểu Diệp ngồi lên.


Lại lấy ra một đĩa muỗi hương mang theo bên người, trên mặt đất thắp một cái.


"Tiểu Diệp a, đừng chạy lung tung, đá trúng nhang muỗi."


"A!"


Sau đó Lão Tưởng sờ sờ túi, lấy ra một tờ tiền mười đồng đưa cho Trần Nặc: "Đừng kinh ngạc, đi đến cửa công viên, mua ngô nướng cho Tiểu Diệp, lúc mua chú ý một chút, lột vỏ ra xem đã nướng chín chưa! Quá cháy cũng không được!”


Trần Nặc và lão Tưởng không khách khí, cười tủm tỉm liền nhận tiền, sau đó xoay người chạy đi.


Chương 568

Bình Luận (0)
Comment