Chương 569
Còn Gì Để Tranh Giành?
Nhìn Trần Nặc rời đi, lão Tưởng đối với Tiểu Diệp liền thay đổi một khuôn mặt tươi cười, từ trong túi sờ sờ, lấy ra một viên kẹo trái cây, cẩn thận lột giấy gói, sau đó nhét vào miệng Tiểu Diệp.
"Tiểu Diệp a, buổi tối cùng Tưởng bá bá ở đây chơi một lát, được không?"
"Vâng ạ."
"Không vội về nhà sao?"
“…Ân… Không vội a.” Trần Tiểu Diệp dù sao tuổi còn nhỏ, suy nghĩ một chút: "Tưởng bá bá, phim hoạt hình sáu giờ rưỡi có thể bắt kịp không?”
Lão Tưởng sờ sờ mái tóc Tiểu Diệp, cười nói: "Phim hoạt hình có cái gì hay, TV xem nhiều hại cho mắt, lát nữa Tưởng bá bá dạy ngươi lộn nhào được không?”
"Vâng!”
Tuy rằng bên cạnh bày bàn cờ, lão Tưởng đã lười nhìn một cái.
Chơi cờ sao? Cờ gì cơ? Cái gì chơi cờ?
Chơi cờ có thể lại đáng yêu lại vui vẻ như chơi với Tiểu Diệp Tử sao!
Trần Nặc chạy đến cửa công viên, tìm được một quầy hàng ngô nướng ở đó. Một chiếc xe đẩy với một thùng sắt trên đó, ông chủ đang ngồi tại bờ xi măng bên cạnh, hai tay chộp vào nhau.
Mua một củ ngô nướng, mua thêm một củ khoai lang nướng, nhận tiền thối rồi quay về, đi bộ hai bước rồi chạy đến cửa hàng bên đường mua một chai soda để uống.
Kết quả nhìn thấy kem cây đặt trong tủ đông, Trần Nặc liền bị hấp dẫn, quyết đoán buông tha soda, mua kem cây, vừa ăn vừa đi về.
Lúc trở về, từ xa liền thấy lão Tưởng đang ngồi đó, trước mặt bày bàn cờ, đang cùng người khác đánh.
À
Bầu không khí… Không đúng lắm?
Trần Nặc nhíu mày, dưới chân tăng tốc độ, nhanh chóng đi tới trước mặt.
Ngồi đối diện với lão Tưởng, là một người đàn ông nhìn tuổi tương tự như lão Tưởng.
Bả vai nhìn rất rộng, mặc một chiếc áo khoác thời đường, tóc có chút hói, xem ra đại khái lại nhiều thêm ba bốn năm là thành một khối Địa Trung Hải.
Ngồi đó, thắt lưng thẳng.
Tay rộng vai dài, xương ngón tay to, nhìn liền có chút thô ráp.
Phía sau lão già này hai bước, còn có một hán tử tráng niên, đầu không cao, lại rất vững vàng, mặc một chiếc áo thun, một thân cơ bắp khiến áo phồng lên.
Lúc Trần Nặc đi tới, lão Tưởng vừa chơi cờ, vừa một tay che chở Tiểu Diệp Tử, ngăn Tiểu Diệp lại ở phía sau mình.
Nhìn Trần Nặc đến, lão Tưởng phảng phất thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với Trần Nặc: "Trở về?”
"Ừm, sư phụ, đồ mua rồi."
Lão Tưởng không nhìn đồ Trần Nặc đưa tới, khoát tay nói: "Mang con bé về đi, ta ở đây chơi một lát.”
Trần Nặc híp mắt, nhìn lão già ngồi đối diện lão Tưởng, lại nhìn tráng hán phía sau lão đầu tử.
"Không có việc gì, dù sao ta về cũng không có chuyện gì làm, đã lâu không nhìn sư phụ chơi cờ, ta học tập một lát."
"Có cái gì đẹp, mau về nhà đi." Lão Tưởng nhíu mày.
"Không có việc gì, ta xem lát đi." Trần Nặc cười, kéo Tiểu Diệp Tử đến bên cạnh, nhét một cây ngô nướng vào tay em gái mình, sau đó đứng đường hoàng đứng phía sau lão Tưởng, một tay cầm kem cây còn sót lại hơn phân nửa, vừa ăn vừa giống như tò mò nhìn từng nước cờ trên bàn cờ.
Thần sắc lão Tưởng có chút phức tạp.
Lúc này, lão già đối diện nhẹ nhàng cười cười: "Tưởng sư phụ, đây là đồ đệ của ngươi sao?”
“…Đúng vậy, xem như thế đi. Chỉ là đi theo ta ren luyện thân thể.”
Lão đầu tử ngẩng đầu cẩn thận quan sát Trần Nặc hai mắt. Thân hình lỏng lẻo đứng ở đó, bước chân hư phù, thân thể còn nửa bên dựa vào cột trụ bên đường.
Đứng không vững!
Ông già mỉm cười lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng xoắn một mảnh rơi xuống: "Nhảy ngựa."
Lão Tưởng tựa hồ không có tâm tư gì, đi lung tung một bước.
"Tên đồ đệ này của ngươi, không có công phu a." Lão già cười ha ha: "Ngày thường ngươi đều sẽ không chỉ dạy cho hắn một chút?"
Lão Tưởng hừ một tiếng, thản nhiên nói: "Năm nay, luyện công phu làm gì?
Hắn là học sinh trong trường học của ta, mỗi ngày chỉ cần chăm chỉ học tập, thi vào đại học mới là chuyện chính.”
Lão già liếc nhìn Trần Nặc một cái: "Đáng tiếc, tay chân này, cũng coi như là một khối tài liệu tốt, lại không nghiêm chỉnh tập luyện. Thật đáng tiếc.”
"Không đáng tiếc." Lão Tưởng lắc đầu, tiện tay dùng pháo trên bàn cờ đánh rơi ngựa của đối phương, ánh mắt nhìn chằm chằm bàn cờ, phảng phất như giọng điệu không thèm để ý, chậm rãi nói: "Đây đều là xã hội gì, dù có luyện công phu tốt hơn nữa, có thể tăng điểm thi đại học sao? Cũng lại không thể viết vào sơ yếu lý lịch rồi tiềm công việc tốt.”
Lão già mỉm cười và ăn pháo của lãonTưởng bằng con xe: "Suy sụt như vậy, không giống như tính cách của ngươi."
Lão Tưởng thở dài, nhìn kỹ bàn cờ, yên lặng tính toán, lắc đầu nói: "Được rồi, bàn này ngươi thắng.”
Nói xong liền đưa tay đảo quân cở trên bàn cờ, lão đầu tử lại giơ tay lên, nắm lấy cánh tay lão Tưởng: "Chưa xong đâu.”
"Ta một xe hai pháo cũng không còn, có cái rắm gì mà chưa xong a, trận này ta bỏ."
Nói xong cánh tay lão Tưởng một khúc, ý đồ vòng tay đối phương, đối diện lão đầu lại trở tay vặn một cái, một chưởng rơi xuống, chống lại miệng hổ của Lão Tưởng: "Đừng, không xong.”
Lão Tưởng nheo mắt lại.
Hắn dứt khoát thu tay về, bình tĩnh nhìn lão đầu hai mắt, nhẹ nhàng thở dài: "Lão Tống a.”
"Ừm?"
"Cánh cửa này của ta đã không còn ai nữa." Lão Tưởng thản nhiên nói: "Cho nên, ngươi muốn tranh hùng cái gì, đều để cho ngươi, cũng đều tùy ý của ngươi. Ta cũng không có tâm trí để tranh giành những cái danh hiệu cũ rích kia. Coi như ngươi thắng, được chứ?”
"…" Tống lão đầu nhíu mày, thần sắc có chút phức tạp, nhìn lão Tưởng: "Ngươi… Cam tâm?”
"Có cái gì không cam lòng." Lão Tưởng dường như mỉm cười: "Ta đây ngoài gia đình ra còn cái gì, hai lão già bất tử, một giáo viên nghèo, một cái ấm sắc thuốc. Bình thường giảng dạy, nhàn rỗi không có gì, chỉ cần nghe kịch, uống trà, đọc sách.
Thỉnh thoảng lại đến đây cùng một số lão giả đã nghỉ hưu chơi vài ván cờ, nếu là nghiện hơn một chút, đặt cược ba năm đồng.
Nếu tháng, trong nhà có thể mua thêm một kg thịt vào ngày hôm sau.
Thua, bữa ăn kế tiếp lại ăn ít hơn một chút.
Những ngày như vậy, ta đã sống một vài năm, còn gì để tranh giành?
Có ý nghĩa gì chứ?
Không có, cũng không còn nữa, đã sớm mất đi ý nghĩa.”
Tống lão đầu nhíu mày, ngưng thần nhìn chằm chằm biểu tình trên mặt lão Tưởng trong chốc lát, sau đó gật đầu, đưa tay vuốt ve bàn cờ, đảo loạn quân cờ, sau đó từng quả từng quả thu thập, giọng điệu phảng phất rất tùy ý: "Ừm, nếu ngươi đã không còn tâm tư, vậy xem ra lần này thật sự không cần tranh giành.”
"Đúng vậy, đều là người già cả, còn có cái gì để tranh giành." Lão Tưởng cũng thu dọn bàn cờ.
"Vậy, thứ đó đưa ta đi."