Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 602 - Chương 602 Lão Tam Tìm Đến

Chương 602

Lão Tam Tìm Đến


Trần Nặc nửa nằm trên ghế sofa trong phòng khách sạn xem TV.


Một bộ phim Hồng Kông cũ đang được phát sóng trên truyền hình.


Phim kiếm hiệp: "Ỷ Thiên Đồ Long Ký - Giáo Chủ Ma Giáo"


Thân thủ Lý Liên Kiệt còn đang ở thời kỳ đỉnh phong, nhan sắc của Khưu Thục Trinh cùng Trương Mẫn cũng đang ở giai đoạn đẹp nhất.


Ai, đều là hồi ức.


Nhất là ký ức nặng nề, cuối phim Trương Mẫn nhìn lại cười: Trương Vô Kỵ, ta vẫn chờ anh ở Đại Đô…


Nước mắt ào ào.


Ai biết được, chờ hơn này chính là liên tiếp hai mươi năm cũng không có kết quả.


Tiểu Chiêu và Vương mập mạp sau khi chia tay đã lập gia đình, sau khi tái xuất niên hoa đã già rồi.


Triệu Mẫn sau khi trở thành đạo diễn, thất bại vài lần, triệt để tránh bóng.


Mà Trương Vô Kỵ lại trở thành một lão nhân say mê phật học —— kiếp trước lần cuối cùng Trần Nặc nhìn hắn thể hiện thân thủ trên màn hình, vẫn là bộ "Công thủ đạo" của Mã ba ba.


Đạo diễn của bộ phim "Giáo Chủ Ma Giáo" là Vương Tinh.


Đều nói về sau Vương Tinh thích phục chế những tác phẩm cũ của mình lúc trước để phá nát tuổi thơ, nhưng kỳ thật, sâu trong nội tâm Trần Nặc vẫn rất hy vọng tên Vương mập mạp này có thể phá nát "Giáo Chủ Ma Giáo".


Cho dù có quay chụp hỏng đến mức nào, ít nhất cũng có một cái kết cục đi.


Đáng tiếc, sẽ không có.


Bởi vì năm đó bộ phim "Giáo Chủ Ma Giáo" này kỳ thật ở Hongkong cũng không có nhiều thủy hoa. Khán giả trẻ của Trung Quốc Đại Lục coi bộ phim này là bạch nguyệt quang trong tim của họ, cũng đều là dựa vào xem lậu.


Năm đó, bộ phim chỉ thu về hơn mười triệu đô Hồng Kông, thua thiệt đến thổ huyết.


Vương mập mạp tuy rằng hủy hoại tuổi thơ để lùa thêm chút tiền, nhưng những tác phẩm này của hắn cũng đều từng đã bán được rất đắt, ví dụ như "Thần bài".


Loại phim có sơ yếu lý lịch kém nhất lại mất tiền nhất như "Giáo Chủ Ma Giáo" của Vương mập mạp, hắn cũng không muốn lại thêm một lần lỗ.


Nghĩ đến đây…


A!


Năm nay vẫn chỉ là năm 2001 ah.


Vương mập mạp còn chưa sa ngã đến mức phải sinh ra ý đồ lừa gạt tiền bạc như kiếp trước. Lý Liên Kiệt cũng là một nhân vật còn có thể đánh.


Giá trị nhan sắc của Trương Mẫn và Khưu Thục Trinh cũng vẫn còn…


Muốn hay không…


Trần Nặc nổi lên ý nghĩ, sau đó liền bỏ đi.


Quên đi, trọng sinh vô địch lưu rất tốt, chơi cái gì trọng sinh hồng giải trí 2001 a.


Lúc Trần Nặc dựa vào sofa xem phim, trong phòng còn có Lỗi ca cùng Chu Đại Chí.


Tiểu Diệp Tử đi đến phòng Tống Xảo Vân cùng mẹ nuôi và cha nuôi.


Về phần Hạo Nam ca, hắn ở trong phòng nằm dưỡng thương, điều chỉnh nội tức.


Chu Đại Chí đối với loại võ đánh này hiển nhiên không có sức đề kháng. Hơn nữa tiểu tử này có tâm tư tiếc nuối —— nghe nói hôm qua Nặc gia cùng Hạo Nam ca đi theo sư phụ đi đánh lôi đài.


Một trận náo nhiệt như vậy, cư nhiên không để cho mình đi theo, thật sự là chết tâm.


Trần Nặc uống một chén dương chi cam lộ được mang đi, trên TV, "Giáo Chủ Ma Giáo" đã phát sóng đến phân diễn của Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn.


Điện thoại trong phòng đổ chuông.


Lỗi ca đi qua cầm điện thoại hỏi hai câu, ngẩng đầu nói: "Trần Nặc, quầy lễ tân khách sạn, nói có người tìm ngươi.”


"Tìm ta?" Trần Nặc nhíu mày.


"Ừm, nói là Tống Thừa Nghiệp."


Trần Nặc suy nghĩ một chút, một ngụm uống đi nửa bát dương chi cam lộ còn lại, từ trên sô pha bò dậy: "Ta đi ra ngoài một chuyến.”


Lỗi ca tinh tế: "Cần chúng ta đi theo sao?”


"Không cần… Để Đại Chí đi theo đi.” Trần Nặc nói đến một nửa, đổi chủ ý.


"Trần tiên sinh, thiếu niên triển vọng, phong thái trên lôi đài ngày hôm qua thật sự là kinh người a."


Lúc ở đại sảnh khách sạn nhìn thấy Tống Thừa Nghiệp, cùng vẻ mặt tươi cười hòa thuận của tên này, phảng phất ngày hôm qua ở lôi đài đại bại thua không phải là người Tống gia của hắn vậy.


Trần Nặc cười cười: "Khách khí rồi, hôm qua trên lôi đài so võ là sư ca của ta, ta chỉ là một tấm nền.”


Tống Thừa Nghiệp cười cười: "Có chút chuyện muốn nói chuyện với ngươi, ta mời Trần tiên sinh uống trà, không biết có thể cho chút mặt mũi sao?”


"Không thành vấn đề a." Trần Nặc gật đầu.


"Vậy… Ta phái người đặt chỗ trà chiều tại khách sạn Bán Đảo…"


Hoắc, bỏ tiền vốn a.


Trong lòng Trần Nặc khẽ động.


Tại Hongkong, trà chiều tại khách sạn Bán Đảo thế nhưng là một nơi khá nổi danh, cũng là một trong những hạng mục hoạt động giao lưu của giới thượng lưu xã hội hoặc là những kẻ giả mạo giới thượng lưu muốn mưu cầu danh lợi.


Bởi vì Lý siêu nhân và các lão đại khác thích đi đến khách sạn Bán Đảo này để uống trà chiều, nhưng sau đó nó cũng đã trở thành một phong trào.


Bất quá sao…


Kiếp trước Trần Nặc đến Hongkong đã từng ghé qua khách sạn Bán Đảo này, cũng từng trải nghiệm trà chiều của người dân địa phương.


Cũng chỉ như thế mà thôi.


"Trà bánh thì thôi, sáng nay ta cũng mới vừa ngủ dậy, ăn sáng muộn, cơm trưa còn chưa ăn, bây giờ còn đang đói. Không biết ông chủ Tống có chịu mời một bữa ăn ngon không?” Trần Nặc cười tủm tỉm nói.


Tống Thừa Nghiệp tự nhiên tỏ vẻ không thành vấn đề.


Trần Nặc vỗ vỗ Chu Đại Chí: "Đại Chí, có ông chủ lớn mời khách, muốn ăn gì?”


Chu Đại Chí suy nghĩ một chút: "Trà sữa, vịt quay, lòng!"


Trần Nặc thở dài.


Vẫn là thành thật a, lần này tiết kiệm cho Tống lão bản ít nhất mấy ngàn đô la Hồng Kông.


Bất quá, Trần Nặc cũng không thèm để ý, liền nhìn về phía Tống Thừa Nghiệp.


Tống Thừa Nghiệp suy nghĩ một chút, cười nói: "Ta biết tại Cửu Long có một quán trà danh tiếng lâu năm, lúc trước gia phụ dẫn ta đi qua vài lần, một số thúc thúc bá bá đều thích ăn ở đó, hương vị rất khá.”


"Vậy thì đi thôi." Trần Nặc hào phóng cười nói.


Chương 602

Bình Luận (0)
Comment