Chương 603
Ta Biết Địa Chỉ Đồn Cảnh Sát
Bên ngoài khách sạn, một chiếc xe thương mại của Tống Thừa Nghiệp đã dừng lại ở đó chờ đợi.
Chỉ là lúc lên xe, lúc Chu Đại Chí chui vào trong xe, khi một tiếng, một cái cờ lê trên thắt lưng quần rơi xuống đất.
Tống Thừa Nghiệp nhìn rõ đồ vật trên mặt đất, nuốt nước miếng một chút, ánh mắt có chút cổ quái.
"Đừng để ý, huynh đệ ta vốn làm nghề sửa xe, tên gia hỏa này ăn cơm vẫn luôn thói quen mang theo."
Chu Đại Chí yên lặng khom lưng nhặt cờ lê lên, một lần nữa cuốn vào thắt lưng quần, sau đó lên xe ngồi xuống hàng cuối cùng.
Vị trí này làm cho trong lòng Tống Thừa Nghiệp có chút không được tự nhiên.
Lúc lái xe trên đường, thỉnh thoảng có chút lo lắng, sợ tên phía sau này sẽ bỗng nhiên cho mình một cái cờ lê.
Chiếc xe đi ngang qua đường hầm mà ngày hôm qua đã từng đi qua, Trần Nặc cố ý mỉm cười: "Ông chủ Tống, hôm nay sẽ không gặp tai nạn xe nào nữa chứ?”
Tống Thừa Nghiệp trấn định cười: "Nói đùa rồi.”
Trà quán quả nhiên là danh tiếng lâu năm.
Những cái tên lâu năm tại Hongkong, tất cả đều có một số đặc điểm chung: Cũ! Nát! Già!
Cửa hàng hai tầng, bên trong cửa có treo vịt quay chờ làm.
Có một vài bàn khách trong cửa hàng ở tầng trệt, sinh ý trông có vẻ không tốt cũng không xấu.
Lúc Tống Thừa Nghiệp mang theo đám người Trần Nặc tiến vào, một lão già đã đi ra nghênh đón.
"Từ bá. Ta đưa bạn đến ăn uống tâm sự một chút.”
Tống Thừa Nghiệp gật đầu chào hỏi ông chủ này, liền dẫn Trần Nặc và Chu Đại Chí đi vào, sau đó giẫm lên chiếc cầu thang cũ kỹ đi lên lầu hai.
Hiển nhiên trước khi tới, Tống Thừa Nghiệp liền sai người an bài xong, lầu hai không lớn đã được bao trọn hết, một cái bàn lớn nhất đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Tống Thừa Nghiệp mời Trần Nặc và Chu Đại Chí ngồi xuống, sau đó liền thấy tài xế của hắn bỏ đi, ngồi đến trước bàn gần cầu thang nhất, cầm lấy một tờ báo, ngồi ở đó.
Vị trí này ngăn ở cửa cầu thang, tiểu nhị ra vào đều sẽ bị hắn nhìn thấy, nếu có người không liên quan lên lầu, cũng sẽ trước tiên bị ngăn cản lại.
"Ta mạo muội bảo bọn họ chuẩn bị một ít thức ăn cầm tay, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện." Tống Thừa Nghiệp mỉm cười cầm ấm trà rót trà cho Trần Nặc, tư thái của hắn bày ra rất thấp, thậm chí còn rót cho Chu Đại Chí một ly, sau đó phảng phất mang theo giọng điệu cảm khái nói: "Lúc nhỏ lần đầu tiên tới nơi này, mới bảy tám tuổi. Lần đó là phụ thân dẫn ta đến ăn cơm cùng một vị trợ lý của XX.”
Tống Thừa Nghiệp nói "XX" là chữ đầu của một câu lạc bộ rất nổi tiếng của Hongkong.
Trần Nặc hiểu được, người này là bất động thanh sắc hơi sáng lên một chút thế lực của Tống gia.
Không phải là răn đe, nhưng cũng có ý nghĩa mơ hồ để hiển thị cơ bắp.
Cái này rất bình thường, ở Hongkong khai võ quán, có quan hệ với xã hội, quả thực chính là chuyện thuận lý thành chương.
“Tống lão gia tử cũng là nguyên lão câu lạc sao?” Trần Nặc cố ý hỏi.
"Không phải." Tống Thừa Nghiệp cười nói: "Tống gia nhị phòng chúng ta, đến Hongkong rất sớm. Năm đó người tiên phong bắt đầu sự nghiệp không dễ dàng, Hongkong nơi này, muốn tại trong thành phố gây dựng chút sự nghiệp, không thể tách rời khỏi câu lạc bộ.
May mắn thay, hai thế hệ làm việc chăm chỉ, cũng làm ra một ít nền tảng và địa vị.
Ngày nay, một số câu lạc bộ nổi danh đều cực kỳ tôn trọng cha ta. Mấy năm trước khi thân thể gia phụ còn khỏe mạnh, một số long đầu của câu lạc bộ thay người, gia phụ cũng sẽ được mời đi ngồi làm nhân chứng.
Một ít xung đột không quá trong yếu, gia phụ cũng có thể miễn cưỡng trở thành người hòa giải.
Nhưng Tống gia ta căn chính miêu hồng (*những người có nguồn gốc gia đình tốt), nội tình cũng là xuất thân quan lại, sẽ không thật sự cần phải tiến vào câu lạc bộ. Điểm này, Tống gia tự có gia quy.”
Bên cạnh Chu Đại Chí uống trà ít nhạt, nghe đến đây, liền nhịn không được hỏi Trần Nặc: "Nặc gia, cái gì gọi là long đầu a?”
"Chính là lão đại xã hội."
"Ồ! Trần Hạo Nam và Sơn Kê sao?”
"Không phải, chuẩn xác mà nói, Trần Hạo Nam và Sơn Kê thuộc về hồng côn trong xã hội, đánh nhau lợi hại. Long đầu chính là ông chủ của họ.” Trần Nặc cười giải thích.
"À, chính là Tưởng tiên sinh trong "Cổ Hoặc Tử", người bị người ta giết chết?" Giọng điệu Chu Đại Chí khinh thường.
Sắc mặt Tống Thừa Nghiệp có chút xấu hổ.
Bất quá sau đó Tống Thừa Nghiệp hít sâu một hơi, ra vẻ hòa thiện tươi cười nói: "Trận đấu hôm qua tuy rằng đặc sắc, nhưng cũng có chút đầu đuôi, sợ không phải dễ dàng xử lý như vậy.”
"A?" Trần Nặc dùng nụ cười thiện lương chính nghĩa và ánh mắt nhìn vị lão tam Tống gia này.
"Trận hạo Nam ca cùng đồ đệ Lưu Thế Uy của đại ca ta, thủ pháp thắng quá mức một chút, khiến mặt người thật sự không dễ nhìn.
Võ quán Tống gia ta từ trước đến nay đều xuất thủ tốt. Rất nhiều câu lạc bộ võ thuật Hongkong, đều đến võ quán Tông gia ta luyện quyền.
Không nói cái gì khác, chính là đồ đệ của Lưu Thế Uy, liền đã lăn lộn đến một chút hồng côn câu lạc bộ.
Nghe nói Lưu Thế Uy thảm bại trên lôi đài, trong số những đồ đệ này tự nhiên cũng có một chút tính tình nóng nảy, sợ sẽ không bỏ qua!”
Nói tiếp, Tống Thừa Nghiệp cố ý dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía Trần Nặc và Chu Đại Chí.
Chỉ cần trên mặt hai người lộ ra nửa phần khó khăn và lo lắng —— như vậy tống Thừa Nghiệp chuẩn bị hậu thủ là có thể dùng được.
Đến lúc đó, dùng giọng điệu tốt đẹp chủ động nói hai câu: "Ta cùng những tên đồ đệ của Lưu Thế Uy cũng đều quen biết, bọn họ cũng đều bán mặt mũi cho ta. Thật sự không được, ta đi nói một chút, cũng không ai dám loạn…"
Loại lời này nói ra, chẳng khác nào đối phương nợ mình ba phần nhân tình, như vậy tiếp nhận lời, cũng dễ tán gẫu.
Nhưng không nghĩ tới…
Trần Nặc tất nhiên là mặt không đổi sắc, ngay cả Chu Đại Chí cũng vẻ mặt hoàn toàn không thèm để ý, cầm bảng thực đơn đặt trên bàn nhìn qua nhìn lại.
"Trần tiên sinh, đừng cho rằng chuyện này thật sự nói giỡn…"
"À, không sao đâu." Trần Nặc cười tủm tỉm nhìn Tống Thừa Nghiệp: "Ta biết địa chỉ của đồn cảnh sát, cũng biết điện thoại báo cảnh sát.” Trần Nặc cười tủm tỉm trả lời.