Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 618 - Chương 618 Lật Thuyền

Chương 618

Lật Thuyền


Cùng Tống Gia Minh tán gẫu một thời gian, lão Tưởng và Tống Xảo Vân mới từ trong nhà đi ra.


Nhìn biểu tình thoải mái của lão Tưởng và Tống Xảo Vân, hai bên hẳn là đã nói ra kết quả, cũng đạt được nhất trí.


Sau đó lão Tưởng và Tống Xảo Vân mang theo đám người Trần Nặc cáo từ rời khỏi Tống gia. Tống gia phái xe đưa tiễn.


Trước khi đi, Tống Thừa Nghiệp còn cười gật đầu với Trần Nặc.


Lúc trên đường, Trần Nặc liền từ miệng hai vợ chồng lão Tưởng biết được, cơ bản nói chuyện coi như vui vẻ.


Điều kiện cũng không khác gì lúc trước đó Trần Nặc ở khách sạn đề nghị hai vợ chồng lão Tưởng.


Chỉ là chuyện thắp hương cho người trước của nhị phòng, cần phải chọn một ngày thích hợp, đêm nay khẳng định không kịp.


Mà bên này dâng hương xong, Tống gia sẽ phái Tống Thừa Nghiệp làm đại biểu, đi tới thành Kim Lăng thắp hương cho tổ tiên đại phòng.


Về phần chuyện khác, cái gì lão Tưởng treo danh tổng giáo tập cho võ quán Tống gia, Tống lão đầu tử lên tiếng, để Tống Thừa Nghiệp đến tiếp nhận và an bài.


Một khúc nhạc đệm duy nhất.


Chính là về buổi đêm trước hôm luận võ, lúc Tống Chí Tồn mời cơm, từng lấy ra chi phiếu hai trăm vạn, nói là làm tiền thưởng cho luận võ.


Cho dù thắng hay thua, số tiền này sẽ được đưa ra.


Ngày luận võ kết thúc, kết quả ngoài dự liệu như vậy, sau đó hiện trường ồn ào, chuyện này đã bị quên mất.


Đêm nay lúc nói chuyện, Tống Nguyên Hà liền sai người lấy ra chi phiếu hai trăm vạn muốn đưa cho lão Tưởng.


Lão Tưởng làm sao chịu thu loại tiền này?!


Hai bên thương lượng một chút, liền quyết định đem số tiền này bổ sung vào kinh phí làm từ thiện, dùng làm để xây trường học cho quê hương Tống Xảo Vân.


Vào buổi chiều, máy bay từ từ hạ cánh xuống sân bay Lộc Khẩu tại Kim Lăng.


Từ khi đến lối ra, là Trần Nặc, Trương Lâm Sinh cùng Lỗi ca ba người.


Vợ chồng lão Tưởng còn phải ở lại Hongkong, cùng Tống gia xử lý một chút thủ tục treo tên tổng giáo tập tại võ quán, cùng với chờ ngày hoàng đạo lành, tế tổ cho tổ tiên từ đường nhị phòng Tống gia.


Vì thế, đám người Trần Nặc đã trở về trước.


Chu Đại Chí là đồ đệ mới thu, được Lỗi ca đề nghị ở lại Hongkong, ở bên cạnh vợ chồng lão Tưởng làm người hầu chăm sóc.


Tiểu Diệp Tử cũng ở lại.


Kỳ nghỉ hè còn chưa kết thúc, lão Tưởng và Tống Xảo Vân dứt khoát bảo Trần Nặc để Tiểu Diệp Tử ở lại, mấy ngày sau hai vợ chồng cũng muốn mang theo con gái nuôi này đi chơi dạo quanh Hongkong.


Cùng Tống gia đã hòa giải, cũng sẽ không có chuyện gì nữa, cho nên Trần Nặc cũng yên tâm để cho Tiểu Diệp Tử ở bên cạnh vợ chồng lão Tưởng.


Ra khỏi sân bay, cự tuyệt lời đề nghị buổi tối tụ tập uống rượu của Lỗi ca, Trần Nặc sai người đưa mình về nhà, sau đó Lỗi ca lại lôi kéo Trương Lâm Sinh đến cửa hàng xem tiến độ trang trí.


Khi đến cửa nhà, cũng đã hơn năm giờ tối.


Trần Nặc kéo vali đi xuống dưới lầu, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, liền nhịn không được nở nụ cười.


Vị trí nhà mình trên tầng năm, cửa sổ mở, hiển nhiên trong nhà có người.


Lúc mình ra cửa khỏi nhà cửa sổ đều đóng kín —— mỗi ngày đến nhà mình hẳn là Tôn Khả Khả.


Hơn nữa cô gái này cẩn thận, mỗi ngày lại đây mở cửa sổ đổi khí, quét dọn nhà cửa vân vân, lúc đi cũng sẽ đóng lại.


Lúc này nếu đã mở cửa sổ, đó chính là người còn ở nhà.


Mang theo tâm tình khoái trá, Trần Diêm La xách rương lên lầu, tâm tình nhảy nhót, từng bước nhảy nhót!


Trong lòng đều cảm giác thật tốt!


Nghĩ kỹ rồi, về đến nhà, mở cửa trước tiên một nụ hôn nồng nhiệt xa cách gặp lại!


Hiện tại cũng mới hơn năm giờ, còn có thể lưu Tôn Khả Khả ở nhà ăn một bữa cơm.


Sau bữa ăn sao, hai người còn có thể dính trên sô pha xem TV một lát.


Tuy rằng lão Tôn gia giáo nghiêm, không có khả năng để Tôn Khả Khả ở lại qua đêm, không cho mình cơ hội nhúng chàm.


Nhưng… Vẫn có thể bắt đầu dính lấy nhau, nói không chừng còn có thể nhân cơ hội nho nhỏ "khi dễ khi dễ" tiểu cô nương này.


Vui vẻ!


Ngâm nga khúc hát rồi nhanh như chớp lên lầu!


"Nhắc tới Tống lão tam kia. Cả đời không có con trai, sinh ra một nữ thiền quyên a~~


Phi!


Ở Hongkong cùng Tống lão tam lăn lộn hai ngày, sao lại nhớ tới hát thứ này!


Hơn nữa bầu không khí cũng không đúng!


Thay đổi!


Thay đổi tâm trạng khoái trá!


"Baby ~ BABY ~ Con ngựa hoang lao vụt cùng đóa hồng ~~"


Lên lầu đến cửa nhà, Trần Nặc cũng lười mở cửa, tùy tiện đưa tay gõ cửa.


"Tiểu nương tử! Chồng ngươi đã trở lại! Mở cửa ra!”


Ba ba!


Ba ba!


Ba ba!


Với nhịp điệu gõ cửa của 3X3.


Ừm, vừa mở cửa ra, trực tiếp xông lên hôn như một con sói?


Hay là đi lên liền ôm ngang lên, sau đó ôm vào phòng khách ném ghế sa lon là được rồi?


Đang nghĩ, cánh cửa mở ra…


Tay Trần Nặc đã giơ lên rồi!


Chờ thấy rõ khuôn mặt chậm rãi lộ ra từ khe cửa…


“!!!!!”


Khuôn mặt kiều diễm vô song! Tóc dài như rong biển!


Dáng người nóng bỏng, kia…


A, nhìn vào! Là E không phải là C!


A? Tại sao vẫn còn mặc một bộ đồng phục tiếp viên hàng không?!!


Lộc Tế Tế chậm rãi mở cửa, đứng ở trong cửa, cười lạnh, nhìn Trần Diêm La đứng ở cửa, phảng phất như cả người đã hóa đá!


Toàn thân Trần Nặc lông tơ đều dựng thẳng lên!!


Trong nháy mắt, biểu tình trên mặt Trần Diêm La từ hoảng sợ, chuyển thành kinh hỉ!


"A… Sao ngươi lại ở đây? Sao tới cũng không nói trước cho ta biết một tiếng? Lão…"


Chữ "bà" kia còn chưa nói ra miệng, Lộc Tế Tế lại tựa tiếu phi tiếu dựng lên một ngón tay, đặt lên môi Trần Nặc, cắt ngang lời hắn!


Đúng lúc này, một thanh âm làm cho Trần Nặc càng thêm hoảng sợ từ bên trong truyền đến!


Trong cửa toilet truyền đến một trận tiếng nước…


Sau đó, khi Lộc Tế Tế cười tủm tỉm thu tay lại, còn lui về phía sau một bước…


Cửa toilet mở ra, Tôn Khả Khả từ bên trong đi ra, liếc mắt một cái nhìn thấy Lộc Tế Tế đang đứng ở cửa, lại nhìn thấy Trần Nặc đứng ở ngoài cửa!


"Trần Nặc?! Ngươi đã trở lại?! ”


Nhất thời trên mặt Tô Khả Khả lộ ra kinh hỉ, nhanh chóng chạy tới, lướt qua bên cạnh Lộc Tế Tế, sau đó liền bắt lấy tay Trần Nặc, trong đôi mắt to phảng phất sắp xuất hiện ánh sao lấp lánh!


Chương 618

Bình Luận (0)
Comment