Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 619 - Chương 619 Lật Thuyền 2

Chương 619

Lật Thuyền 2


Ân, kiếp trước, Trần Nặc đã từng thấy một vấn đề trên diễn đàn.


Vấn đề là: Xin vui lòng sử dụng lời nói ngắn nhất để tạo ra một câu chuyện, yêu cầu thể hiện sự tuyệt vọng cực độ của người đàn ông, sợ hãi, lo lắng cùng thấp thỏm…


Câu trả lời tốt nhất cho câu hỏi này chỉ là một câu:


"Lão bà, ngươi nghe ta giải thích…"


Trong nhay mắt Trần Nặc liền cảm thấy toàn thân mình đều bị mồ hôi đầm đìa!


Trong đầu trong nháy mắt liền chuyển qua mười vạn tám ngàn ý niệm —— hết lần này tới lần khác không có cái nào có thể dùng được!


Giờ này khắc này, đại khái, có lẽ, duy nhất có thể nói chính là câu "Lão bà, ngươi nghe ta giải thích…"


Nhưng vấn đề là…


Nói ra như thế nào?


Hắn nên nói với ai đây?


Về lý thuyết, "bà xã" trước mắt lúc này…


Có hai!!


Vậy nên, … Thay đổi cách nói một chút:


Các lão bà, các bà nghe tôi giải thích?


Sợ rằng sẽ bị Tinh Không nữ hoàng đánh chết đi!!!


Ngay khi Trần Diêm La cảm thấy toàn thân mình như rơi xuống hầm băng…


Lộc Tế Tế đứng ở phía sau Tôn Khả Khả, hai mắt híp lại thành khe hở, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tôn Khả Khả nắm lấy hai tay Trần chó con…


Đồng thời, Lộc nữ hoàng cố ý dùng giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng cười.


"Khả Khả a, vị tiểu soái ca này, chính là bạn trai của ngươi đúng không?


À… Phải nói là…


Chồng à? ~”


Phản ứng đầu tiên của Trần Diêm La là…


Tuần tới lão tử có thể trải qua thất đầu tiên! (tròn 7 ngày sau khi mất)


Có một vấn đề vẫn luôn được lưu truyền giữa các người đàn ông: Làm thế nào để dỗ dành nếu vợ của ngươi tức giận?


Câu trả lời có thể nói là đa dạng.


Một trong những cách rất hiệu quả đã từng được công nhận bởi nam giới là như sau:


Mặc kệ nàng nói cái gì, trực tiếp đi lên như một con hổ đói vồ thức ăn, ôm chặt một ngụm gặm xuống!


Hôn nàng đến thần hồn điên đảo, sau đó chính là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không!


Theo lời đồn đại giang hồ, biện pháp này có tác dụng!


Nhưng vấn đề là…


Lúc trước người nói ra đáp án này cũng không nói —— vạn nhất lão bà có hai người, nên làm sao a!!


Toàn thân Trần Diêm La đều cứng đờ, ánh mắt của Lộc Tế Tế phảng phất khắp nơi bao phủ.


Trước người, thân thể Tôn Khả Khả liền dán vào trong ngực mình, nắm lấy hai tay mình…


Nụ hôn ấm áp lúc gặp lại nhau?


Ôm lên rồi ném lên ghế sofa?


Nho nhỏ bắt nạt?


"Khả Khả a, vị tiểu soái ca này, chính là bạn trai của ngươi đúng không?


À… Phải nói là…


Chồng à? ~”


Tôn Khả Khả bị lời nói này làm cho đỏ mặt, theo bản năng buông tay Trần Nặc ra, nhưng thân thể vẫn dựa vào Trần Nặc, đối với Lộc nữ hoàng ngượng ngùng hờn dỗi một tiếng: "Tiểu Lộc tỷ tỷ, sao, cái gì chồng a… Ngươi…"


Hơi định lại ánh mắt hoảng loạn, Tôn Khả Khả mới nhịn nhút nhát, cố gắng hào phóng giới thiệu: "Hắn ta chính là Trần Nặc, bạn học cùng lớp của ta, cũng là, cũng là…là… Bạn trai của ta.”


Nói đến chữ "bạn trai" cuối cùng, cô gái lại ngượng ngùng cúi đầu.


Đây là lần đầu tiên Tôn Khả Khả dùng cách xưng hô này để giới thiệu Trần Nặc.


Lộc Tế Tế híp mắt, nụ cười khả ái.


Nhưng hết lần này tới lần khác chính là loại tươi cười này rơi vào trong mắt Trần Nặc, lại luôn cảm thấy có một cỗ hương vị âm trầm.


Ừm… Kiếp trước, mình đã gặp qua Lộc nữ hoàng lộ ra loại tươi cười này.


Đó là một lần mọi người cùng nhau đi tới Nam Cực chấp hành một hạng mục ủy thác liên hợp, đồng hành cùng một người trong thế giới ngầm có biệt danh "Vua giết người" lừng lẫy, trời sinh tàn bạo hung ác…


Lần đó người này chọc đến đến Lộc Tế Tế, Lộc Tế Tế liền lộ ra loại mỉm cười này.


Về phần kết quả sao…


Ừm…Ngươi có thể nói ra sao?


Kiếp trước khi Trần Diêm La treo cổ sống lại, tên kia vẫn còn ngủ dài dưới một khối sông băng ở Nam Cực.


Phỏng chừng lại thêm mấy trăm năm nữa có lẽ có thể bị người phát hiện đào ra.


Lộc Tế Tế: "Bạn trai ngươi rất đẹp trai.”


Tôn Khả Khả thẹn thùng mà cười.


Trần Diêm La hoạt động tâm lý: Có phải ta cũng nên khách khí hai câu không?


Tôn Khả Khả: "Tiểu Lộc tỷ, chồng tỷ nhất định cũng phi thường đẹp trai.”


Lộc nữ hoàng từ chối cho ý kiến.


Hoạt động tâm lý của Trần Diêm La: Ta có nên cảm ơn lời khen ngợi không?


Tâm tình của Tôn Khả Khả tựa hồ phi thường khoái trá, đây là lần đầu tiên cô ở trước mặt bạn bè của mình, lấy thân phận bạn trai để giới thiệu Trần Nặc với người khác. Trải nghiệm này chắc chắn là mới mẻ và thú vị.


Trần Nặc bị Tôn Khả Khả kéo vào đi tới phòng khách nhà mình, vali đặt ở cửa.


Trần Nặc cười nhìn Lộc Tế Tế, bất quá Lộc Tế Tế lại căn bản không để ý tới ánh mắt Trần Nặc.


Tôn Khả Khả cầm lấy bình nước trên bàn rót nước cho Trần Nặc, lúc này mới từ trong kích động hòa hoãn tâm tình.


"Trần Nặc, giới thiệu cho ngươi một chút, đây là Tiểu Lộc tỷ tỷ." Tôn giáo hoa dường như rất vui vẻ: "Ngươi có nhớ ta từng nói gì với ngươi không, có một lần ta đã gặp một vị tỷ tỷ trông rất đẹp trong trung tâm mua sắm? Chúng ta còn để lại số điện thoại cho nhau, sau đó…"


"Sau đó chúng ta quen biết." Lộc Tế Tế híp mắt, cười cắt ngang lời Tôn Khả Khả, giành trước nói: "Nhưng đáng tiếc, sau đó lào chồng chết tiệt của ta, đem điện thoại di động của ta ném vào máy giặt ngâm hỏng, hại tôi thiếu chút nữa mất liên lạc với em gái đáng yêu như vậy!”


Ừm, Trần Diêm La nghe rõ!


Đoạn "lão chồng chết tiệt" này, muốn chết!


"Nói như vậy… Thật trùng hợp.” Trần Nặc miễn cưỡng cười nói.


“Đúng vậy, chính là rất trùng hợp a!” Tôn Khả Khả khuôn mặt tràn đầy tươi cười, sau đó vỗ đầu một cái: "A! Có một chuyện còn trùng hợp hơn! Ta nói cho ngươi biết a, Tiểu Lộc tỷ nàng…"


"Kỳ thật cũng không có gì khéo hay không khéo." Lộc Tế Tế kéo tay Tôn Khả Khả, kéo cô gái tới gần mình, sau đó hai cô gái cứ thân thiết dán cùng một chỗ.


Ánh mắt Trần Nặc nhìn chằm chằm vào bàn tay của Lộc Tế Tế.


Ngón tay mảnh khảnh của nữ hoàng nhẹ nhàng sờ lên cổ mảnh khảnh của Tôn Khả Khả…


Ừng ực.


Trần Nặc nuốt nước bọt.


Chương 619

Bình Luận (0)
Comment