Chương 636
Xuất Đầu Cho La Thanh
"Hôm nay ta hẹn cô ấy đi chèo thuyền trong công viên, cô ấy nói hôm nay cô ấy có việc ở nhà, cùng cha cô ấy đi mua sắm.
Ta nghĩ thầm thì thôi, hôm nay ta đến hồ bơi chơi, ở ngoài cửa liền nhìn thấy xe đạp của nàng đậu ở đó…"
Trần Nặc ngồi trên ghế, thổi khí lạnh, uống sữa lắc, vẻ mặt bình tĩnh nghe La Thanh nói xong hai tháng ủy khuất và trải qua của hắn.
Sau đó, Trần Nặc thở dài, nhổ ống hút trong miệng ra, sau đó vỗ vỗ bả vai La Thanh.
"Huynh đệ, ngươi đây là gặp trà nghệ đại sư a."
"Cái gì? Đại sư gì cơ? ”
"Tục xưng là, em gái trà xanh."
La Thanh ngây ngẩn cả người.
Lúc này, cửa tiệm đồ uống lạnh bị đẩy ra, đám người Tôn Khả Khả đi vào.
"Đến rồi à? Tất cả đều ngồi, muốn ăn gì uống gì, ta mời.” Trần Nặc cười chào hỏi Tôn Khả Khả và một đám nữ sinh.
Đỗ Hiểu Yến và các cô gái đều hoan hô chạy tới quầy đặt hàng, Tôn Khả Khả nhìn Trần Nặc một cái, ánh mắt nghi hoặc, sau đó nhìn La Thanh: "La Thanh, cậu. .. "
"Hắn ta không sao, ai, đề tài của đàn ông, ngươi đừng hỏi nhiều." Trần Nặc cười khoát tay áo: "Ngươi đi gọi kem song cầu đi, không phải ngươi thích ăn sao.”
Tôn Khả Khả còn có chút lo lắng, bất quá Trần Nặc lại liên tục nháy mắt, Tôn Khả Khả không tiện hỏi lại, cũng theo các cô gái đến quầy.
Trần Nặc đương nhiên sẽ không nói ra chuyện của La Thanh.
Loại thời điểm này, La đại thiếu sợ nhất chính là mất mặt.
"Không phải, Trần Nặc! Ngươi vừa nói đến cái gì trà xanh a? Ý ngươi là sao?”
"Không hiểu sao? Đó chính là loại người giả dối giả vở diễn xuất, coi ngươi như một tên ngốc, đùa giỡn với cảm xúc của ngươi!
Đủ hiểu rồi chứ! ”
“……”
La Thanh đỏ mặt.
"Trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký, Chu Cửu Chân. Hiểu chưa?” Trần Nặc thở dài: "Trương Vô Kỵ ngốc nghếch như cậu!”
Lần này nhảy lên kênh mà La Thanh am hiểu!
Một giây đã hiểu!
Trần Nặc gật gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: "À? Cô gái đó có biết gia cảnh của ngươi hay không?”
“… Ta không biết.” La Thanh lắc đầu, thấp giọng nói: "Lại, cũng không phải chuyện gì đáng để tương dương.
Chuyện trong nhà ta, trong trường học biết, cũng chỉ có hai người ngươi và Tôn Khả Khả.”
Hiểu rồi!
Trong lòng Trần Nặc thở dài.
Ta nói, loại em gái trà xanh này theo lý thuyết đều là người thông minh, câu được đến loại cực phẩm như La đại thiếu gia, cư nhiên còn không nắm chắc?
Không nên!
Những người trong trường, bất kể là anh trai lớp trưởng yêu văn học gì đó, hay là anh cả hàng xóm chơi bóng rổ gì đó…
Điều kiện đâu bằng một phần mười La Thanh?!
La Thanh là gia tài tiêu chuẩn vạn quán a! Bộ dáng cũng chu chính, không có sở thích xấu, tính cách cũng tốt.
Loại điều kiện này, tình khắp cả trường số 8, tìm không ra người thứ hai!
Lúc này, em gái trà xanh kia không nên chơi trò một tay nâng mấy nhà như vậy nữa.
Lúc này, theo lý thuyết, hẳn là:
"Sau này ngươi đừng gọi điện thoại cho ta nữa, ta sợ Charlotte hiểu lầm…"
Loại tiết mục này mới đúng!
Hóa ra không biết!
Trần Nặc nhìn vẻ mặt La Thanh không phục, hỏi: "Vậy bây giờ ngươi nghĩ như thế nào?”
"Ta… Ta không cam lòng!”
Vốn dĩ lúc đầu, loại chuyện nhàm chán này Trần Nặc không có hứng thú nhúng tay vào.
Nhưng… Ai bảo người này là La Thanh chứ.
Là La Thanh đang ở trong phòng game ôm cổ nhảy ra bảo vệ Trần Nặc nói "Ai muốn quất huynh đệ ta".
Là La Thanh vỗ vai Trần Nặc nói "Có người khi dễ ngươi, ta cho ngươi xuất đầu".
Là La Thanh khi lão Tôn bị dân cho vay nặng lãi đuổi tận đến trường, trước mắt bao người, vẫn kiên định đứng bên cạnh Trần Nặc và Tôn Khả Khả.
Bằng hữu của thiếu niên nhân, cho tới bây giờ chính là đơn giản trực tiếp như vậy!
Và đơn giản!
Muốn một thiếu niên lang lạc đường biết quay lại, thủ đoạn không thể miên man!
Muốn khốc liệt, phải trực tiếp, phải thấu triệt!
Muốn cho tiểu tử này liếc mắt một cái nhìn thấu bản chất của hiện tượng, thẳng thấu hạch tâm, sau đó đại triệt đại ngộ.
Nếu không, nếu như vẫn dao động lung lay như vậy, không chừng qua vài ngày, lại bị tiểu trà xanh kia dỗ trở về.
Trần Nặc suy nghĩ một chút, nhìn La Thanh một cái: "Được. Hôm nay phải làm cho ngươi có thể thông suốt được mọi chuyện.”
Đúng lúc này, cửa hàng đồ uống lạnh lại có hai người đi vào.
Nivel cùng lớp trưởng hai người một trước một sau cất bước vào cửa hàng đồ uống lạnh —— lớp trưởng khom lưng mở cửa, Nivel mỉm cười đi vào, sau đó lớp trưởng đi theo bên cạnh cô.
Nivel mới không tính toán như vậy đâu!
Hôm nay từ trong miệng lớp trưởng biết được những thiếu nam thiếu nữ này đến hồ bơi, Nivel liền cảm thấy đây là một cơ hội tốt để có thể chính diện tiếp xúc với Tôn Khả Khả một chút.
Mặc dù gặp phải một khúc nhạc đệm nhỏ, nhưng rõ ràng, cô gái vận động viên xinh đẹp này không có ý định kết thúc chương trình ngày hôm nay.
"Các ngươi đều ở chỗ này a." Giọng điệu chào hỏi của Nivel dường như rất tự nhiên.
Tôn Khả Khả và Đỗ Hiểu Yến còn có mấy nữ sinh đều có chút kinh ngạc, cũng có chút co quắp.
Một là vì vẻ ngoài xuất chúng của Nivel, đặc biệt là những cô gái da vàng có chút tự ti về dáng người bốc lửa.
Thứ hai là bị danh hiệu "trợ lý của hội đồng trường" trên người Nivel làm cho khiếp sợ. Trợ lý của hội đồng trường, nói to hơn một chút, gần như tương đương với lãnh đạo nhà trường.
Nhất là Tôn Khả Khả, luôn cảm thấy trên người mỹ nữ tóc vàng này lộ ra có chút cổ quái.
Phảng phất là giác quan thứ sáu trong sự mẫn cảm của con gái, Tôn Khả Khả đối với tất cả các cô gái xinh đẹp có quan hệ với Trần Nặc đều cảm thấy có chút cảm giác không ổn.
Ừm, có lẽ là chính mình đa tâm đi.