Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 7 - Chương 7 Thiên Sát Cô Tinh

Chương 7

Thiên Sát Cô Tinh


Đón xe là không biết đón xe, đời này đều không biết đón xe.


Trần Nặc đứng ở phía ngoài cổng trường, nhìn xe đạp đậu đầy ven đường, lại nhìn chìa khóa xe lấy ra từ trong túi mình, thở dài.


Rất đơn giản: Hắn không biết xe đạp của mình nằm ở đâu.


Trong túi cất bốn trăm khối tiền lấy từ chỗ thầy chủ nhiệm, Trần Nặc hướng về trạm xe buýt cách đó không xa.


Ân, hắn từ trong bọc sách của mình lấy ra một trương vé tháng xe buýt giành cho học sinh.


Hiện tại muốn nói rõ tình huống trước mắt của Trần Nặc một chút.


Sau khi chết không hiểu sao lại về tới hai mươi năm trước, loại chuyện này, cũng không tính lạ lẫm.


Dù sao chuyện này cũng từng thấy qua trong các tác phẩm điện ảnh, truyền hình hay tiểu thuyết. Những ví dụ như vậy đều có đầy khắp trái đất.


Nhưng vấn đề là, mặc dù đời trước hắn cũng gọi là Trần Nặc.


Nhưng cũng không phải là Trần Nặc của hiện tại nha!


Trần Nặc này, không phải là Trần Nặc kia.


Đối với hắn mà nói, đây là một cái trường học xa lạ, bạn cùng lớp xa lạ, lão sư xa lạ.


Và, gia đình xa lạ!


Tìm tới nhà của mình, cũng không khó.


Trần Nặc từ trong bọc sách của mình tìm được một mẫu đơn xin vào đoàn đã được điền xong.


Bên trong có địa chỉ của mình.


Sau khi tìm được ngôi nhà xa lạ này, Trần Nặc mất một buổi chiều, cuối cùng cũng thăm dò được tình huống hiện tại của mình.


Một học sinh cao trung bình thường thuộc lớp 11 ban 6 của trường trung học số 8 quận Jinling JN.


Nhân tiện, trường trung học số 8 này cũng không phải trường học trọng điểm, chính xác mà nói, trường trung học số 8 này, tại một năm trước mới cải cách từ trung học nghề sang trung học phổ thông bình thường.


Về phần phong cách học tập cùng tỷ lệ lên lớp… Ân, nội tình chức cao, đều dễ hiểu.


Mà thân phận của Trần Nặc…


Một lời khó mà nói hết được.


Có thể nói như vậy đi, ông trời cho hắn cái cái thân phận này… Rất là vi diệu nha.


Thiếu niên Trần Nặc của thời đại này, ân, nói như thế nào đây, có một chút bi thảm.


Cha mẹ đều ly dị từ những năm đầu, nghe nói cha ra ngoài làm ăn, sau đó xuất ngoại mở một nhà hàng Trung Quốc, cuối cùng liền bặt vô âm tín.


Sáu năm trước mẹ của Trần Nặc đã tái giá với người khác… Cũng không có giống với những tình tiết cẩu huyết trong phim triệt để đem con trai mình ném đi mặc kệ.


Lưu lại mấy vạn đồng, sau đó đem Trần Nặc giao cho nãi nãi nuôi dưỡng.


Cũng coi như có lương tâm, còn định kỳ ngẫu nhiên đến thăm nhi tử.


Nhưng rất không may, ba năm trước, lão công của nàng bởi vì đánh bạc thiếu nợ bên ngoài, nữ nhân này vì giúp nam nhân trả nợ, đã tham ô công khoản, sau đó càng xảy ra chuyện không may.


…Bây giờ cặp vợ chồng đều đang nằm trong nhà lao.


Nhưng tại năm ngoái, thiếu niên đi theo nãi nãi sinh hoạt từ nhỏ lại gặp một cú sốc nặng nề của vận mệnh.


Lão nhân gia qua đời.


Bây giờ, Trần Nặc mười bảy tuổi lẻ sáu tháng, lẻ loi một mình.


Đương nhiên, ủy ban khu phố đối với hoàn cảnh gia đình đặc biết của Trần Nặc, đã cử một cán sự, định kỳ sẽ tới thăm hỏi, chiếu cố và quan tâm tình huống sinh hoạt của thiếu niên một chút.


Cũng coi như là rất có trách nhiệm.


Trần Nặc bỏ ra một buổi chiều, lật ra tất cả đồ vật trong nhà, sổ hộ khẩu, cùng một chút thư tín năm xưa, cuối cùng, chắp vá ra được những tình huống này.


Phòng ở không lớn, là một căn hộ có hai phòng mà nãi nãi để lại.


Căn nhà được xây dựng theo phong cách cổ xưa ở những năm 1980. Các vách tường của hành lang dán đầy các miếng quảng cáo.


Các bức tường đều được sơn màu trắng, sàn nhà trải loại thảm nhựa giá rẻ đặc trưng của thời đại này.


Đồ dùng trong nhà đều là đời cũ.


TV không lớn, là loại TV màu cũ đặc trưng của niên đại này — thời đại tinh thể lỏng còn chưa tới.


Về phần máy tính, tất nhiên là không có.


Trần Nặc tìm được hơn sáu trăm khối tiền mặt trong nhà.


Đây là tiền sinh hoạt của hắn.


Lão thái thái sau khi qua đời đã để lại một khoản tiền, tích góp hơn nữa đời người, hơn hai vạn khối. Xét thấy Trần Nặc vẫn là một học sinh, số này được từ đường quản lý, mỗi tháng sẽ cấp cho Trần Nặc một ngàn năm trăm khối tiền để sinh hoạt.


Khoản tiền kia bây giờ chỉ còn lại ít hơn phân nữa.


Nếu như dựa theo quỹ tích lúc đầu, Trần Nặc trước kia, đoán chừng vận mệnh sẽ không cực kỳ tốt.


Sống trong một môi trường cao trung không tốt, nhà không có tiền.


Đừng nói hắn không thể thi đậu được đại học tốt, coi như thi đậu, chỉ sợ ngay cả tiền học phí cùng tiền sinh hoạt đều không gánh được.


Khả năng… Chỉ có thể tốt nghiệp trung học liền đi làm.


Trần Nặc ngồi ở nhà trên ghế sa lon, nhìn các loại tài liệu mà bản thân tìm kiếm cả một buổi chiều. Còn một sấp tiền mặt hơi mỏng.


Giấy tờ bất động sản tất nhiên là không có, phòng của lão thái thái vốn dĩ là đơn vị, quyền tài sản thuộc về đơn vị. Chỉ bởi vì tình huống Trần Nặc đặc biệt, lại có thêm chính phủ ra mặt, mới giúp cho Trần Nặc vẫn có thể ở chỗ này.


Nhưng đoán chừng cũng chỉ có thể ở đến lúc hắn tốt nghiệp tìm được việc làm mà thôi.


Ân, tình huống cơ bản là dạng này.


"Cũng rất tốt." Trần Nặc thở hắt ra.


Quan hệ xã hội đơn giản, mệnh Thiên Sát Cô Tinh, ngược lại giúp hắn bớt đi một đống phiền toái.


Chương 7

Bình Luận (0)
Comment