Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 8 - Chương 8 Tâm Trạng Không Tốt

Chương 8

Tâm Trạng Không Tốt


Trần Nặc suy tư một hồi, cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại mà mình quen thuộc.


Một lát sau, hắn buông điện thoại xuống.


Không có tín hiệu.


Trần Nặc chưa từ bỏ ý định.


Hắn nhịn không được chạy một chuyến… Chuẩn xác mà nói, hắn cũng rất tò mò, muốn nhìn xem bản thân ở tuổi này.


Chân chính Trần Nặc!


Nhưng mà hắn thất vọng.


Tìm tới được địa chỉ của mình ở đời trước, sau khi gõ cửa, từ cánh cửa xuất hiện một tên mập đang cầm tô mỳ.


Chạy một vòng xung quanh, Trần Nặc rốt cục xác định một việc.


Tất cả mọi thứ đều không thay đổi, bao gồm cả hàng xóm kiếp trước của mình, quầy bán quà vặt cùng lão bản nương dưới lầu, ngay cả tiểu mập mạp ở sát vách nhà thường xuyên hành hung mình.


Tất cả mọi người đều vẫn vậy.


Duy chỉ có… Mình không xuất hiện.


Ở thời điểm này. Bản thân hắn đời trước đã biến mất.


Chỉ còn lại Trần Nặc phiên bản Thiên Sát Cô Tinh.


Trần Nặc hai tay đút vào túi, ở dưới bóng đêm lảo đảo chuẩn bị rời đi.


Thời điểm đi ngang qua quầy bán quà vặt, Trần Nặc mua bao thuốc.


Lão bản nương liếc gương mặt non nớt cùng đồng phục xanh trắng trên người Trần Nặc, yên lặng không lên tiếng đưa cho hắn một bao Ngọc Khê.


Trần Nặc dùng tay sờ một cái.


Ân, quả nhiên, không có gì bất ngờ xảy ra.


Giả a.


Trần Nặc cười, giống hệt trong trí nhớ.


Trên TV của quầy bán quà vặt đang phát đĩa lậu, Song Hye Kyo tuổi trẻ phong nhã hào hoa, đang ôm Song Seung-Heon khóc ròng ròng.


Ân, «Blue Dynamic Love», bộ phim truyền hình Hàn Quốc trở thành hiện tượng, vang dội khắp Châu Á.


Giá trị nhan sắc của Song Hye Kyo quả nhiên rất cao, nếu không hai mươi năm sau cũng không có khả năng trâu già gặm cỏ non, đem Song Joong-Ki ăn hết.


Bất quá Song Seung-Heon… Trần Nặc thở dài, mười mấy năm sau cũng cũng là người ngâm mình trong thần tiên tỷ tỷ a.


Những ý niệm nhàm chán xuất hiện trong đầu.


Bỗng nhiên, Trần Nặc biến sắc, chợt nhớ tới cái gì!


Nửa giờ sau, Trần Nặc tiến vào một quán net… thời điểm năm 2000, quán net vẫn là thứ hiếm có, thời gian lên mạng một giờ cần mười đồng tiền.


Đương nhiên, giá tiền tiện nghi cũng có, bất quá được gọi là phòng máy tính, trong máy vi tính có báo động đỏ và liên sao.


Nhưng đại bộ phận máy tính cũng không cách nào lên mạng.


Quán net của nhà này được xem tương đối cao cấp.


Trần Nặc nhẫn nại chịu đựng sự khó chịu của hệ thống WIN98, sau đó tìm kiếm thông tin mà hắn muốn kiểm tra.


Sau mười phút, Trần Nặc thở hắt ra, theo bản năng lấy ra bao ngọc khê, điểm một điếu cho mình.


Mùi cay của khói giả, hắn nghẹt thở và muốn ho khan.


Nhưng lông mày của hắn lại bắt đầu siết chặt.


"Có chút… Phiền phức nha."



Xin chào mọi người, ta gọi Trần Nặc, là một học sinh trung học tại trường trung học số 8 quận Jinling JN, thích trò chơi và máy tính, chán ghét môn hóa và bảng tuần hoàn các nguyên tố.


Đương nhiên những thứ này đều không trọng yếu.


Vấn đề khó khăn lớn nhất trước mắt là: Ta nhất định phải tìm cách đến được Seoul, thủ đô Nam Hàn, trong vòng mười lăm ngày… Đúng rồi, thời điểm năm 2000, còn không đổi tên gọi là Seoul, hiện tại còn gọi【Hanseong】.


Về phần vì cái gì nhất định phải trong mười lăm ngày đến được Seoul…


Bởi vì khoảng 12 giờ tối mười lăm ngày sau, có một nữ hài, sẽ gặp chuyện bi thảm và khủng khiếp nhất trong đời!


Vì vậy vấn đề hiện tại là ở đây.


Không có tiền mua vé máy bay, cũng không có hộ chiếu để xuất ngoại, càng không có thị thực để đến Nam Hàn.


Xin hỏi một học sinh trung học mười bảy tuổi không có tiền, không có giấy tờ, không có phương tiện hợp pháp để xuất ngoại, làm sao có thể trong vòng mười lăm ngày tìm được biện pháp để đến thủ đô Hanseong của Nam Hàn?


Online chờ, rất cấp bách.



Đêm khuya.


Trần Nặc ngồi trên ghế, ánh mắt bình tĩnh nhìn phía trước.


Trên mặt bàn trước mặt hắn, có một chiếc ly thủy tinh, một nửa ly là nước đun sôi đã nguội.


Trần Nặc nhìn chằm chằm vào chiếc ly, phảng phất đang suy tư điều gì đó.


Một lát sau, hắn thở dài.



Tâm tình của Tôn giáo hoa hiện tại rất tồi tệ.


Hôm qua bị mắng nửa giờ trong văn phòng của cha cô, sau khi tan học về nhà, mẫu thân biết được việc mình bị té lầu lúc ban ngày, tức giận cùng phụ thân cãi nhau một đêm.


Tôn giáo hoa trực tiếp đem mình nhốt vào bên trong phòng.


Phương thức giải trí tại thời đại này còn không có nhiều, không có điện thoại để chơi game… Coi như là hài tử của gia đình có tiền, điện thoại vẫn chỉ là Nokia, có thể có màn hình màu cộng với hai mươi tư loại nhạc chuông là đã có thể ra ngoài thể hiện rồi.


Máy tình gia đình còn chưa được phổ biến — lúc này số người trực tuyến trên QQ chỉ mới đột phá mười vạn, đóng góp số liệu vẫn là của đám đông, hoặc là những thành phần tri thức trong các công ty, hoặc là từ các quán net lớn nhỏ khắp cả nước.


Cho nên Tôn giáo hoa chỉ có thể đeo tai nghe, nghe ca khúc mới nhất của ca sĩ Châu Kiệt Luân, nghe được một hồi liền ngủ mất. Ngay cả lúc mẹ cô gõ cửa gọi ăn cơm, cô đều không nghe thấy.


Sau nửa đêm Tôn giáo hoa bị đói mà tỉnh lại, rón rén từ trong phòng đi ra, từ trong phòng bếp tìm được một túi bánh — là loại mà có thể tìm thấy trong các khu chợ.


Tâm trạng Tôn giáo hoa không tốt cũng vì bắt nguồn từ nam sinh tên Trần Mặc kia.


Bản học Tôn Khả Khả tự biết dáng dấp bản thân đẹp mắt, từ nhỏ đã biết.


Từ khi lên trung học, nam sinh trong lớp vẫn luôn len lén ngắm nhìn cô. Mà sau khi lên cao trung, tình huống này lại càng nhiều — nhất là vào mùa hè, khi bản thân mặc đồ mát mẻ.


Nhưng bởi vì có cha là thầy chủ nhiệm, cho nên Tôn giáo hoa vẫn luôn một mực được bảo hộ cực kỳ tốt.


Dù sao chỉ là năm 2000, các nam sinh mặc dù có phản nghịch một chút, nhưng việc cua con gái của thầy chủ nhiệm, loại việc có độ nguy hiểm cao như vậy, vẫn có rất ít người dám làm.


Nhưng mà mấy ngày trước, liền có người dám làm.


Người này chính là Trần Nặc.


Tôn Khả Khả từ trên kệ lấy ra một bức thư tình được giấu kỹ phía sau bộ sách Vật Lý năm 1996 – 2000.


Chữ viết cực kỳ vụng về, hành văn cực kỳ trung nhị.


Đây là bức thư tình đầu tiên mà Tôn giáo hoa nhận được sau mười bảy năm sống trên đời này.


Lúc ấy nam sinh gọi Trần Nặc kia, cực kỳ lỗ mãng đi tới phòng học của mình, sau đó ngay trước rất nhiều người mặt, đặt bức thư tình này trước mặt mình.


Sau đó trong mấy ngày kế tiếp, Tôn giáo hoa liền trở thành tiêu điểm của cả lớp!


Nàng kỳ cô đối với chuyện này cảm thấy có chút phức tạp, có một chút phiền chán, nhưng đồng thời, lại mơ hồ có một loại cảm giác khi trở thành tiêu điểm của sự chú ý và thảo luận, mang theo một tia mừng thầm.


Có thể hiểu, thiếu nữ tuổi 17.


Chương 8

Bình Luận (0)
Comment