Chương 795
Đến Thượng Hải
Tối nay Trần nặc ngồi ở phòng khách trong nhà.
Không ở trên ghế sa lon, mà ngồi trên sàn nhà, hai tay ôm đầu gối, ngẩng đầu nhìn di ảnh của lão thái thái trên vách tường.
Giống như trong ngôi nhà xa lạ này, chỉ có di ảnh này, mới là sự tồn tại duy nhất còn lại, quen thuộc duy nhất của mình.
Rốt cục, mơ mơ màng màng phảng phất đến lúc bình minh, trong ánh mắt thiếu niên bỗng nhiên hiện lên một tia quyết đoán.
Hắn thất tha thất thểu bò dậy, bước trở lại phòng và bắt đầu lục lọi ngăn kéo trong nhà.
Đầu tiên là tìm kiếm tiền.
Trong tủ đầu giường trong phòng ngủ, tìm thấy một số tiền mặt, có mười vạn đồng.
Trần Nặc nhìn xấp tiền, do dự một chút, từ giữa đếm ra tám trăm đồng.
"Đây là của ta… Số còn lại của người khác, không phải của ta.”
Trần Nặc thở dài, sau đó tìm được chứng minh thư và thẻ sinh viên của mình.
Hắn tìm thấy một két an toàn trong tủ quần áo của mình, nhưng mật khẩu của hắn không biết – Cũng không tò mò muốn biết.
Sau khi nhìn thoáng qua két sắt, liền dời ánh mắt, từ trong tủ quần áo chọn ra hai bộ quần áo mình quen thuộc rồi thay.
Cuối cùng lại từ bên trong lấy ra một cái ba lô, vứt hết đồ đạc vào trong ba lô.
Đứng trước gương tủ quần áo lớn, đánh giá chính mình.
Trần Nặc trở lại phòng khách, lại trèo lên ghế, tháo di ảnh xuống, cầm một cái khăn mặt, cẩn thận quấn lại, trịnh trọng bỏ vào trong túi sách.
Hơn bảy giờ sáng, Trần Nặc đi ra ngoài.
Đóng cửa lại - Nhưng không có chìa khóa không thể khóa lại.
Được rồi, cánh cửa trong nhà đều là mới.
Trần Nặc đi xuống lầu, đi ra khỏi tiểu khu.
Ở ven đường mua một gói bánh quẩy ăn sáng, nhìn thoáng qua người đi đường đang bận rộn chạy tới chạy lui vào giờ cao điểm buổi sáng, Trần Nặc một bên gặm điểm tâm trong tay, một bên dọc theo đường đi về phía trước.
Chờ hơn mười phút ở trạm xe buýt, cùng đám đông đông đúc, thiếu niên khó khăn chen chúc lên xe buýt.
Trong lúc xóc nảy, hắn vẫn thủy chung cẩn thận ôm túi xách trước người, sợ người khác chen chúc làm hỏng di ảnh trong túi.
Trong xe buýt giờ cao điểm buổi sáng, chen chúc giống như cá mòi đóng hộp, thiếu niên trầm mặc chịu đựng, nhẫn nại.
Nửa giờ sau, Trần Nặc xuống xe buýt, đi bộ hơn mười phút, cuối cùng đã đến một nơi.
Ga tàu Kim Lăng.
Thời gian vẫn còn quá sớm, cửa bán vé vẫn chưa mở, nhưng bên ngoài cửa đã có rất nhiều người xếp hàng. Những người khác đang ngồi trực tiếp trên vali.
Thời đại này, năm 2001, điện thoại thông minh vẫn chưa ra đời, internet cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi, kênh mua vé trực tuyến tự nhiên không cần phải nói.
Trần Nặc im lặng đứng ở cuối hàng ngũ, sau đó trầm mặc, chờ đợi.
Mười giờ sáng, Trần Nặc từ phòng vé đi ra, trong tay nắm chặt một tấm vé tàu.
Từ Kim Lăng đến Thượng Hải, T138.
Đây đã là chuyến tàu sớm nhất có thể mua được.
Quần áo trước khi ra khỏi cửa, đi qua chuyến xe buýt đông đúc rồi lại xếp hàng đông đúc trước cửa sổ bán vé, đã trở nên nhăn nhúm, giày dưới chân cũng vig chen chúc trên xe buýt mà bị người giẫm hai chân.
Trần Nặc cầm vé và giấy tờ, tiến vào đại sảnh chờ, sau khi kiểm tra an ninh, ngồi ở trong sảnh chờ, yên lặng tiếp tục ngẩn người.
"Hắn muốn làm gì?"
"Không biết, đi theo đi."
Lộc Tế Tế thở dài.
Bốn cô gái, cộng thêm Ngô sư huynh, ở trong chân đại sảnh chờ yên lặng nhìn chăm chú vào thiếu niên.
Hơn 2 giờ 40 phút chiều, Trần Nặc đi ra khỏi ga tàu Thượng Hải.
Trên người tràn đầy mùi mì tôm.
Trên tàu, hành khách ngồi bên cạnh ăn mì gói, còn không cẩn thận rắc một chút nước dùng ra, văng lên áo thun của Trần Nặc.
Người ta rất khách khí xin lỗi, Trần Nặc cũng trầm mặc tiếp nhận, không nói một câu.
Đứng trong thành phố kỳ lạ này, ga xe lửa kỳ lạ, quảng trường kỳ lạ.
Kỳ thật trong lòng Trần Nặc có chút khiếp đảm cùng mờ mịt, nhưng trong nháy mắt, dùng sức ôm lấy túi xách trong tay, cảm giác được khung ảnh cứng rắn trong túi, trong lòng thiếu niên bỗng nhiên có thêm một tia dũng khí.
Không có nhiều kinh nghiệm xã hội.
Kinh nghiệm đi xa cũng về cơ bản là bằng không.
Nhưng thiếu niên nhớ rõ lời nói trước kia của người khác, sau khi đi ra khỏi ga xe lửa, cự tuyệt mấy tài xế xe đen chạy tới bên cạnh, chỉ cần tìm một vị cảnh sát tuần tra ven đường, hỏi đường, liền đi bộ rời khỏi quảng trường trước nhà ga.
Ân, ở phía Nam của quảng trường, một chiêu bài nhà hàng đồ ăn nhanh lớn, mua một vài cái bánh bao.
Tên của cửa hàng này, nhớ tới trước đây trong lớp học, nghe các bạn cùng lớp ở Thượng Hải nói, nhớ là giá cả không đắt tiền, hơn nữa hương vị cũng khá ổn.
Bánh bao Tân Á.
Mua hai bánh bao thịt, thêm một chai nước khoáng, Trần Nặc đi bộ trên đường phố Thượng Hải.
Đi ước chừng mấy trăm mét, tính toán cách nhà ga đã có chút khoảng cách, Trần Nặc ở ven đường, nhịn đau thịt, chặn một chiếc taxi.