Chương 871
Vô Sỉ
Một viên đá ném vào trong hồ nước, nổi lên từng đợt gợn sóng.
Một lát sau, gợn sóng ngừng lại, lại có một viên đá bị ném xuống.
Hoàng hôn chạng vạng chiếu rọi trên hồ nước này…
"Giống như một quả trứng chần nước sôi a."
Trần tiểu cẩu cười hì hì nói một câu, làm Tôn Khả Khả bên cạnh nhíu mày, nhẹ nhàng liếc hắn một cái.
Lúc cưỡi ngựa, nhất thời tâm thần thất thủ, làm cho tên gia hỏa này đạt được ý muốn, hiện tại nhớ tới, trong lòng Tôn Khả Khả còn có chút xấu hổ khó chịu.
Nguyên bản là hạ quyết tâm, không bao giờ để ý tới tiểu cặn bã nam này nữa.
Mấy ngày nay, vô số lần mạnh mẽ trấn áp đủ loại nhu tình ai oán trong lòng, lại không nghĩ tới hôm nay toàn bộ sụp đổ.
Lúc ấy ở trên lưng ngựa, sao lại không hạ quyết tâm, cắn chết tên tiểu cặn bã này?
Hồi tưởng lại lúc ấy mình đang ở trên lưng ngựa, từa vào trong ngực Trần Nặc, cả người mềm mại giống như toàn thân không có xương, Tôn Khả Khả liền nhịn không được cảm thấy trên mặt nóng lên.
Trần Nặc cười hì hì, tiến lại gần, từ phía sau ôm lấy Tôn Khả Khả.
Tôn Khả Khả dùng lực giãy dụa vài cái, nhưng Trần Nặc ôm rất chặt, Tôn Khả Khả giãy dụa không ra, cũng không nhúc nhích, chỉ là thân thể lại có chút cứng ngắc.
Trong lòng trần nặc khẽ động —— hắn dần dần sờ được tâm tư của cô gái lúc này.
Phản kháng là khẳng định phải phản kháng… Vì mặt mũi, vì lòng tự trọng, đều là muốn phản kháng vài cái.
Nhưng, chỉ cần mình cường ngạnh một chút, cho cô một cái cớ có thể lừa gạt mình, như vậy Tôn Khả Khả kỳ thật chỉ cần một lý do để bản thân buông tha chống cự đi.
Cô gái trong ngực bất động, nhưng Trần Nặc lại có thể cảm giác được tim Tôn Khả Khả đập nhanh hơn, hô hấp cũng dần dần dồn dập.
"Kỳ thật, mấy ngày nay, ta vẫn rất muốn đi gặp ngươi —— có lẽ, ta nên đi gặp ngươi sớm một chút mới đúng." Trần Nặc vừa thở dài, vừa thấp giọng bên tai cô gái: "Khả Khả, thực xin lỗi.”
Thân thể Tôn Khả Khả nhẹ nhàng run rẩy, sau đó hít sâu một hơi, từ trong ngực Trần Nặc vặn vẹo hai cái, xoay người lại, con ngươi gần trong gang tấc, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Trần Nặc.
"Cho nên thì sao… Trần Nặc, ngươi muốn lừa gạt ta như vậy, rồi tùy tiện dỗ ta trở về sao?”
"A?"
"Chúng ta không phải cãi nhau, không phải giận dỗi, không phải chuyện nhỏ gì." Tôn Khả Khả cắn cắn môi, thấp giọng nói: "Hôm nay ngươi dỗ dành ta như vậy, như vậy ngày mai thì sao. Có phải ngươi còn muốn dỗ dành các cô ấy phải không?”
Trần Nặc bình tĩnh nhìn ánh mắt Tôn Khả Khả, nghiêm mặt nói: "Lương tâm thiên địa, ta cùng nhóm người Lý Dĩnh Uyển, thật sự không có loại quan hệ như ngươi nghĩ.”
"Vậy Lộc Tế Tế đâu?" Tôn Khả Khả rũ mí mắt hỏi.
Trần Nặc không nói lời nào nữa.
Tôn Khả Khả thở dài, lần này rốt cục dùng sức giãy dụa một chút, ý đồ tránh thoát khỏi vòng tay Trần Nặc.
Trần Nặc không buông tay.
Tôn Khả Khả lắc đầu nói: "Trần Nặc, ngươi buông ta ra đi.”
“…Không thể.” Trần Nặc lắc đầu nói: "Hôm nay ta nói rồi, cho dù là hèn hạ vô sỉ, coi như là không biết xấu hổ, ta cũng sẽ không thả ngươi rời khỏi ta.”
Tôn Khả Khả cười lạnh nói: "Cho nên thì sao? Cái gọi là hèn hạ vô sỉ của ngươi, không biết xấu hổ, ý tứ là, ngươi muốn có ta, cũng muốn có Lộc Tế Tế?! ”
Ánh mắt thiếu nữ mang theo chất vấn.
Trần Nặc không chút do dự, cư nhiên gật đầu nói: "Đúng vậy!”
Cư, cư nhiên không biết xấu hổ trả lời ra như vậy?? ……… Tôn Khả Khả ngây ngẩn cả người, trợn to hai mắt nhìn Trần Nặc: "Trần Nặc!
Ngươi… Ngươi… Quả nhiên đủ vô sỉ!”
Trần Nặc cư nhiên gật gật đầu: "Đúng vậy, không phải ta đã nói cho ngươi biết rồi sao.”
Tôn Khả Khả: "… Ngươi…"
Lời còn chưa dứt, miệng đã bị bịt kín.
Tôn Khả Khả nhất thời trợn tròn mắt.
Trần Nặc lui về phía sau một chút, rồi lại chạm vào môi, híp mắt cười nói: "Ngươi bôi son môi rồi à?”
"Ngươi… Tên khốn!" Tôn Khả Khả đỏ mặt, giơ tay lên, một cái tát liền ném qua.
Đáng tiếc, một cái tát này mềm nhũn vô lực, cổ tay bị Trần Nặc dễ dàng nắm lấy.
Sau đó ngay khi Tôn Khả Khả trợn mắt há hốc mồm, mặt Trần tiểu cẩu lại tiến lên.
"Này…"
Đôi môi của cô bị chặn một lần nữa.
Tôn Khả Khả giãy dụa trong lòng Trần Nặc, lại bị Trần Nặc mạnh mẽ ôm lấy gáy, tay kia, bị Trần Nặc kéo vòng quanh cổ của hắn.
Hất tay ra, lại bị túm lấy vòng quanh cổ.
Bỏ đi, lại bị bắt trở về.
Vài lần sau, hô hấp của cô gái càng lúc càng nặng nề, thân thể lại trở nên mềm nhũn.
Rốt cục, không biết từ lúc nào, Trần Nặc rõ ràng đã buông tay ra, nhưng tay Tôn Khả Khả đã theo bản năng chủ động vòng quanh cổ Trần Nặc…