Chương 872
Tiềm Chất Cặn Bã Nam
"Suỵt, đừng hô a."
La Thanh vỗ vỗ bả vai lớp trưởng.
Kỳ thật phía sau còn có mấy học sinh lớp 12 ban 6 vụng trộm xem náo nhiệt.
Lớp trưởng quay đầu lại nhìn La Thanh: "Xe đã đến rồi, ngay trước cửa công viên, nên trở về rồi.”
"Được rồi, chuyện của hai người này chúng ta đừng quản, bọn họ tự nhiên có biện pháp trở về." La Thanh cười, kéo lớp trưởng rời đi, đồng thời phất phất tay với các bạn học phía sau.
Một đám thiếu nam thiếu nữ hi hi ha ha, trên mặt mang theo nụ cười ăn dưa, từ bên kia đường nhanh chóng chạy qua, hướng cửa công viên mà rời đi.
Trong đó, Uông Húc đi theo bên cạnh em gái mình, thất hồn lạc phách nhìn thoáng qua hai thân ảnh đang ôm hôn nhau bên hồ, cúi đầu thở dài, cũng bước nhanh rời đi.
Nụ hôn này, cũng không biết hôn bao lâu.
Tôn Khả Khả liền cảm thấy mình đã sắp hít thở không thông thiếu oxy, tiểu cặn bã nhẫn tâm này rốt cục buông tha cho mình.
Môi tách ra, Tôn Khả Khả lập tức mềm nhũn ngã vào trong ngực Trần Nặc, động tác theo thói quen, đầu tựa vào ngực Trần Nặc, nhẹ nhàng thở dốc.
"Vừa rồi ngươi làm ta đau…" Cô gái bất mãn oán giận.
"Nói đạo lý, chúng ta chỉ là hôn môi, lại không làm cái gì khác. Ngươi nói những lời này sẽ khiến người khác hiểu lầm a.” Trần Nặc cười khổ.
Tôn Khả Khả xấu hổ đỏ mặt, lại dùng sức đạp Trần Nặc một cái, nhíu mày nói: "Hai ngày nay môi ta bị loét, đau quá.”
"Ha?"
"Phát hỏa, bị ngươi làm tức giận." Tôn Khả Khả đỏ mắt.
Nhìn khuôn mặt người trước mặt này, trong lòng thiếu nữ bỗng nhiên tràn đầy bi thương.
Oa một tiếng, liền khóc lên.
Trần Nặc sửng sốt, vội vàng hai tay ôm lấy Tôn Khả Khả, nhưng Tôn Khả Khả lại càng khóc càng thương tâm, nước mắt như nước lũ tràn lan, phảng phất như không thu được miệng cống.
"Trần Nặc… Ngươi đến cùng muốn ta như thế nào!
Ta phải làm gì đây!”
Tôn Khả Khả khóc khàn cả giọng, mấy ngày nay, tất cả ủy khuất, tất cả thương tâm, phảng phất rốt cục phát tiết ra.
Khóc đến cuối cùng, ngay cả khí lực đứng cũng không có, cả người chỉ có thể ngã trên người Trần Nặc, hai tay gắt gao nắm chặt quần áo Trần Nặc.
Trần Nặc thở dài: "Khả Khả…"
"Rốt cuộc ta nên làm cái gì bây giờ…" Tôn Khả Khả nức nở: "Trong lòng luyến tiếc ngươi… Nhưng ta cũng hận chết ngươi.
Ngươi… Sao ngươi lại có thể đối xử với ta như vậy, Trần Nặc.”
Trên đường trở về Kim Lăng, gần hai tiếng đồng hồ, Tôn Khả Khả không nói thêm một câu với Trần Nặc.
Người lái xe là Lỗi ca, lái xe đến cổng ký túc xá của giáo viên và nhân viên trường trung học phổ thông Số 8.
Dọc theo đường đi Tôn Khả Khả vẫn duy trì trầm mặc, chỉ ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhìn gương mặt tiều tụy của cô gái sau khi khóc xong, còn có đôi mắt đỏ hồng, Trần Nặc đau lòng, cũng biết hôm nay không thể quá mức bức bách Tôn Khả Khả nhượng bộ cái gì đó.
Hôm nay có thể đạt tới trình độ này đã là đến cực hạn.
Tôn Khả Khả là một cô gái bình thường, tự nhiên có quan điểm hôn nhân yêu đương của người bình thường, mình từng bước ép sát như vậy, hôm nay đã dao động phòng tuyến của cô, đã đến cực hạn.
Không có khả năng trong vòng một ngày sẽ khiến Tôn Khả Khả hoàn toàn tiếp nhận.
Nếu bức bách quá mức, chỉ sợ ngược lại sẽ dẫn phát tâm lý nghịch phản.
Lúc xuống xe, Trần Nặc kéo Tôn Khả Khả cùng đi vào khu ký túc xá, giống như trước đây, đưa cô xuống dưới lầu.
Tôn Khả Khả trầm mặc hai tiếng đồng hồ, lúc này mới rốt cục nói một câu.
"Ta đi lên."
Nói xong, cô gái quay đầu, xoay người đi vào trong.
"Chờ một chút."
Trần Nặc đuổi theo hai bước, túm lấy Tôn Khả Khả, đưa tay bưng cằm cô, cẩn thận quan sát một cái, từ trong túi rút ra một gói khăn giấy, rút ra một tờ giấy, cẩn thận lau mặt Tôn Khả Khả, lau đi nước mắt khóe mắt.
Lại thuận thế hôn lên trán Tôn Khả Khả một cái.
Giờ phút này sau khi tâm tình Tôn Khả Khả phát tiết, đã lý trí rất nhiều, theo bản năng né tránh loại động tác thân mật này, nhưng vẫn bị Trần Nặc cưỡng ép hôn một chút.
Tôn Khả Khả cúi đầu xoay người lần nữa, nhưng sau khi đi một bước, lại quay đầu lại, cắn môi nhìn Trần Nặc.
"Trần Nặc."
"A?"
"Ta tuyệt đối không có khả năng tiếp nhận."
"Ừ…"
"Thứ ngươi muốn, cái loại này… Chính là không biết xấu hổ." Sắc mặt Tôn Khả Khả có chút tái nhợt, nhưng ngữ khí rất kiên quyết: "Hai người phụ nữ, làm sao có thể! Loại chuyện này ta tuyệt đối không có khả năng tiếp nhận… Người bình thường không thể chấp nhận nó!
Vậy nên, … Nếu ngươi thực sự muốn ở bên ta…
Ngươi có thể hiểu!
Ta có thể tha thứ cho ngươi.
Nhưng… Hoặc là ta! Hoặc là cô ấy!”
Nói xong, Tôn Khả Khả xoay người, lần này không quay đầu lại, nhanh chóng lên lầu.
Trần Nặc đứng tại chỗ, khẽ thở dài.
Đây là, để cho mình hai chọn một ah.
Khó làm… Căn bản không thể.
Nhưng… Coi như là có tiến bộ đi.
Từ việc từ chối trước đó không chấp nhận chính mình.
Đến bây giờ, buông lỏng vết nứt, nguyện ý tha thứ cho hành động cặn bã nam của mình, chỉ cần mình chọn một, là có thể quay đầu lại…
Cuối cùng cũng buông lỏng a.
Đi từng bước một.
Thật đúng là cô nương đơn thuần a…
Kỳ thật nàng không hiểu, nhượng bộ loại chuyện này, chỉ có không hoặc là vô số lần…
Trần Nặc cười khổ.
Ta mẹ nó thật đúng là có tiềm chất làm cặn bã nam…