Chương 961
Ta Sai Rồi
Lúc Trần Nặc đưa Tôn Khả Khả về nhà, vừa vặn gặp được lão Tôn hôm nay tan tầm.
Lão Tôn vốn đang ngồi trong phòng khách cầm tờ báo hút thuốc uống trà, mắt thấy hai vợ chồng son… Không! Là hai vị bạn học, tương thân tương ái đi vào nhà, trong lòng nhất thời không kìm được nữa.
Đứng lên đánh giá Trần Nặc, sắc mặt có chút không dễ nhìn.
Trần Nặc cười hắc hắc: "Lão Tôn, ở nhà nghỉ ngơi sao?”
"Hừ." Lão Tôn hừ một tiếng, liền nhìn con gái mình: "Đi đâu?”
"Đi ra ngoài, dạo chơi…" Tôn Khả Khả đỏ mặt thấp giọng nói.
"Năm lớp 12, có thời gian nên ở nhà đọc sách nhiều hơn, ôn tập, đừng ra ngoài đi dạo. Chờ sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, có rất nhiều ngày để chơi." Lão Tôn thở dài, dù sao vẫn là đau lòng con gái, không nỡ nói nặng lời.
Nhưng quay đầu nhìn Trần Nặc, liền không hề cố kỵ nha!
"Ngươi!" Ngón tay chỉ Trần Nặc: "Sau này không có việc gì đừng mang Khả Khả đi dạo! Ngươi có biết? Chính ngươi cũng vậy, có thời gian thì học tập thật tốt, thật sự không muốn thi đại học sao?”
"Thi! Thí chứ! Phải thi!” Trần Nặc gật đầu cười hì hì.
"Ngươi lấy cái gì thi a! Chỉ với thành tích của ngươi sao?" Lão Tôn nói xong liền giận mà không có chỗ phát tiết!
Nguyên bản lúc trước Trần Nặc đáp ứng Tôn Khả Khả cùng thi đại học, trong lòng Tôn Khả Khả vui vẻ, ở nhà cũng không cẩn thận nói một cái.
Lúc ấy Lão Tôn nghe xong còn rất cao hứng —— đứa nhỏ này rốt cục biết phải cố gắng tiến lên a!
Đây là một việc tốt!
Còn nghĩ, năm lớp 12 khai giảng, tự mình làm chủ nhiệm lớp của mình, bắt Trần Nặc học tập cho tốt.
Kết quả là, ngay sau khi bắt đầu đi học, tên này, đã được chuyển đến bộ phận quốc tế!
Bộ quốc tế, đó có phải nơi học tập chăm chỉ không?
Đó có phải là nơi học sinh đứng đắn nên đến không?
Sau đó, hai đứa nhỏ này lại nháo không được tự nhiên, nhìn cũng không biết có phải muốn chia tay hay không, lão Tôn cũng không tiện nói gì nữa.
Hôm nay nhìn tư thế này… Đã hòa thuận sao?
Lão Tôn nhìn liền có chút hoảng hốt trong lòng.
Nhìn bộ dạng gấp gáp của con gái, lão Tôn thở dài, khoát tay áo: "được rồi được rồi, về phòng thay quần áo đi, buổi tối còn phải đi học thêm.”
Nhìn vẻ mặt Tôn Khả Khả kiểu cuộc sống vô vị không còn gì để luyến tiếc.
Trần Nặc thở dài trong lòng.
Khả Khả cũng thật đáng thương.
Đổi lại hai mươi năm sau, lớp học thêm đều bị coi là xã hội đen đả kích.
Du Mẫn Hồng đã trở thành người đứng đầu xã hội đen lớn nhất cả nước.
Tôn Khả Khả cúi đầu trở về phòng, trước khi trở về, còn lặng lẽ nhìn Trần Nặc một cái, Trần Nặc hướng về phía cô cười tủm tỉm khoát tay áo.
Hôm nay lúc gặp mặt, nghe Tôn Khả Khả kể lại "dị thường" gần đây, Trần Nặc suy nghĩ một chút, dứt khoát dạy Tôn Khả Khả một bộ pháp môn minh tưởng vô cùng đơn giản.
Một bộ rất đơn giản, là một loại pháp môn huấn luyện tinh thần lực khống chế vô cùng phổ biến trong những người có năng lực hệ niệm lực.
Được sử dụng để cải thiện kỹ năng kiềm chế và kiểm soát tinh thần lực.
Lão Tôn nhìn Trần Nặc, trầm ngâm một chút: "Còn chưa ăn cơm tối chứ?”
"Ân, còn chưa ăn. Đây có phải muốn để ta ở lại ăn tối sao?” Trần Nặc cười nói.
"Đi! Không ăn, về nhà ăn đi!" Lão Tôn không kiên nhẫn phất phất tay:
"Hôm nay trong nhà ta cũng không chuẩn bị cơm tối, lát nữa ta sẽ cùng Khả Khả làm chút mì đối phó một ngụm, không có phần cơm cho ngươi!"
Trần Nặc nở nụ cười: "Được rồi, vậy ta về nhà. Ta nói lão Tôn a, làm phó hiệu trưởng, cũng đừng quá vất vả, ta nghe nói gần đây ngươi mất ăn mất ngủ, tăng ca nhiều hơn trước rất nhiều.”
"Ngươi chăm sóc chính mình thật tốt đi! Chuyện của người lớn, ngươi lo lắng cái gì.”
Nói xong, lão Tôn liền đem Trần Nặc đuổi ra ngoài, chính mình cũng đi đến cửa thay giày.
"Ngươi chờ một chút, ta cùng ngươi xuống lầu, thuận tiện đi ra ngoài mua chút đồ kho."
Trong lòng Trần Nặc biết rõ, lão Tôn đây là có chuyện muốn nói với mình, không muốn để Tôn Khả Khả nghe thấy, lúc này mới tìm cớ ra ngoài nói chuyện với mình.
Hai người cùng nhau đi xuống lầu, đi thẳng ra ngoài tòa nhà, nhìn khuôn viên trường trung học số 8 chỉ cách một cánh cửa hàng rào sắt, Trần Nặc mới dừng bước, quay đầu lại, tựa tiếu phi tiếu nhìn lão Tôn:
"Lão Tôn, xuống mua đồ ăn là giả, có chuyện muốn nói với ta mới là thật đúng không?"
Lão Tôn suy nghĩ một chút, chỉ vào một nơi tránh gió phía sau cổng tiểu khu: "Đến đó nói đi.”
"Được."
Lạch cạch.
Bật lửa, lão Tôn liền nhẹ nhàng hít một hơi khói, tàn thuốc bốc lên, một chút khỏi lửa sáng lên.
Trần Nặc cười tủm tỉm thu hồi bật lửa, cũng châm cho mình một điếu thuốc.
Hai người đứng ở một nơi gió ngược phía sau cánh cửa sắt lớn trong khu ký túc xá.
"Bình thường ngươi hút thuốc bao nhiêu?" Lão Tôn híp mắt nhìn Trần Nặc.
"Không nhiều lắm."
"Ừm, thuốc lá này vẫn là hút ít. Ngươi vẫn còn trẻ, nếu ngươi không nghiện thuốc lá, có thể bỏ thuốc lá được thì tốt nhất vẫn nên bỏ thuốc lá. ”
Trần Nặc hiểu được lão Tôn nói lời này là có ý tốt, gật gật đầu: "Ân, ta biết, ta sẽ khống chế một chút.”
"Bộ quốc tế ở lại thế nào, cảm giác thế nào?"
Đối mặt với vấn đề của lão Tôn, Trần Nặc cười cười: "Ta trông như thế nào, ngươi còn không biết sao?”
"Chính là bởi vì biết, cho nên mới lo lắng." Lão Tôn nhíu mày, lại không nhìn Trần Nặc, mà là nhìn khuôn viên phía sau hàng rào xa xa, chậm rãi nói: "Ta nghe Khả Khả nói qua, ngươi định cùng cô ấy vào đại học.”
"Ừm, là đã nói qua."
"Thật sao? Ngươi là tùy tiện nói chỉ để dỗ dành cô ấy vui vẻ hay nghiêm túc?”
"Nghiêm túc." Trần Nặc cười nói.
Lão Tôn nhìn kỹ Trần Nặc một chút, gật gật đầu: "Vậy ngươi nên làm ra bộ dáng nghiêm túc một chút.”
Trần Nặc không nói gì, trầm mặc hai giây, sau đó nhấn một chút: "ừm.”
------
**
【SỐ 13 PHỐ MINK (BẢN DỊCH)】 : Trọng sinh, Kinh dị, Phương Tây, Dị Thế **