Chương 965
Không Quá 24 Giờ
Nhìn tâm tình lão Tưởng không đúng lắm, Tống Xảo Vân cũng ý thức được có chút vấn đề: "Vậy là như thế nào…"
"Xảo Vân." Lão Tưởng xoay người nhìn thê tử của mình, thấp giọng nói: "Ngươi nói xem, chúng ta thu ba đồ đệ này, có phải là một người đều hơn một người hay không, đều quá yêu nghiệt một chút?”
Tống Xảo Vân nhìn chồng mình: "?”
"Trần Nặc thì không nói nữa, tính tình lươn lẹo, thích dùng mánh lới luồn lách, lúc đầu ta cho rằng chí hướng của đứa nhỏ này không ở trên con đường luyện võ này.
Nhưng sau đó ta dần dần tìm thấy có cái gì đó không ổn.
Lâm Sinh là hắn tìm tới bái sư, chúng ta đi Hồng Kông cùng Tống gia luận võ lần đó, sau đó ta suy trước nghĩ sau, luôn cảm thấy chuyện này, có thể đều là do tiểu tử này ở sau lưng thao túng.
Đứa nhỏ Lâm Sinh kia, đảm đương danh tiếng của một sư huynh, nhưng mọi chuyện đều nghe lời Trần Nặc.
Trên lôi đài ở Hồng Kông, Lâm Sinh nhất minh kinh người, ta bắt đầu cảm thấy thiên phú của hắn quá tốt, lúc trước là ta làm sư phụ bất cẩn xem nhẹ, đứa nhỏ tự mình vụng trộm luyện ra công phu…
Nhưng sau đó, ta nghĩ như thế nào cũng vẫn cảm thấy không đúng.
Hơn nữa, ta đã thử Lâm Sinh vài lần, Lâm Sinh tuy rằng miệng nghiêm không chịu nói, liền nói là chính hắn cân nhắc ra công phu…
Nhưng, Tiểu Diệp sẽ không nói dối ah!
Tiểu Diệp Tử đã nói qua, lúc ở Hồng Kông, trước lôi đài luận võ, Trần Nặc đã đặc huấn cho Lâm Sinh.”
Tống Xảo Vân gật gật đầu: "Ừm, chuyện này, ngươi và ta đã nói qua, nhưng ta cũng đã khuyên ngươi, đứa bé chính mình có chút bí mật, lại vì muốn tốt cho chúng ta, cũng không có ý xấu. Không cần phải truy vấn quá mức…"
"Ta cũng nghĩ như vậy." Lão Tưởng gật gật đầu.
Thở phào nhẹ nhõm: "Lại nói Lâm Sinh đứa nhỏ này.
Lúc đầu cảm thấy thiên phú bình thường, ta liền nghĩ, dạy hắn chút cơ bản kỹ năng, luyện tập một ít quyền cước cơ sở, truyền hắn một bộ phương pháp luyện khí.
Đời này a, trên võ đạo đi không quá xa, nhưng cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ cũng tốt.
Không ngờ, sau đó phát hiện đứa nhỏ này luyện khí cư nhiên luyện ra một đường!
Lần đó ở lôi đài, đứa nhỏ này vừa ra tay, liền đem hai đệ tử thân truyền của Tống gia người ta đánh xuống.
Hai đệ tử thân truyền của Tống gia, tuổi đều lớn hơn hắn nhiều hơn một chút, thiên phú luyện võ đều rất tốt, cũng đều luyện nhiều năm!
Xảo Vân a… Ngươi nghĩ xem.
Lâm Sinh mới bao nhiêu tuổi! 19 tuổi!
Hắn mới theo ta học bao lâu?
Nửa năm?
Khi ta 19 tuổi, ta có loại thực lực này không?
Lúc ta mới luyện võ nửa năm, trình độ nào?
Yêu nghiệt a! ”
Tống Xảo Vân câm miệng không nói lời nào.
"Lâm Sinh là yêu nghiệt, Trần Nặc là một tiểu yêu nghiệt mà ta nhìn không rõ." Lão Tưởng thở dài: "Xũng không biết môn phải này của chúng ta đã gặp vận may gì.
Ta thu hai đồ đệ như vậy, cũng không biết là phúc hay họa, nơm nớp lo sợ cẩn thận từng li từng tí dạy dỗ, đừng để hai đứa nhỏ đi lệch đường là được rồi.
Đợi đến khi thu người thứ ba… Chu Đại Chí này…"
Tống Xảo Vân nhịn cười: "Đại Chí không phải rất bình thường sao? Tính tình chân chắt thẳng thắn…"
"Hắn ta là chân chất sao?
Một miệng nói bậy là giỏi!”
Lão Tưởng bất đắc dĩ cười khổ: "Đầu óc không tốt thì không tốt, nhưng tính tình coi như thuần phác, không có tâm nhãn gì.
Thiên phú cũng không tệ lắm… Không phải yêu nghiệt, nhưng cũng tốt hơn người bình thường một chút. Lại chịu khổ, lại không có tâm tư tạp, tiến độ cũng nhanh.
Ta nghĩ…
Đây cuối cùng cũng có một người bình thường.
Ta sẽ dạy hắn ta thật tốt.
Đứa nhỏ này ngày thường đối với hai chúng ta cũng tôn trọng hiếu kính, có cái gì ngon, cũng không quên tặng cho chúng ta một phần…"
"Đúng vậy, lần trước hắn ở nhà ăn cơm, ăn một cái tai heo, nói hương vị tốt, cũng không quên ba ba gói một túi nhỏ để hiếu kính ngươi."
Tống Xảo Vân vừa cười, vừa nhìn sắc mặt chồng, hỏi: "Đại Chí sao lại làm cho ngươi không vui?”
Lão Tưởng không nói lời nào, lại trực tiếp lấy quần áo bẩn trong chậu nước trước mặt ra đặt ở trong bể nước, trống rỗng nửa chậu nước.
Sau đó lấy ra một quả cầu thủy tinh và ném nó vào chậu.
"Xoắn ốc kình của bổn môn chúng ta, ngươi biết chứ?"
Tống Xảo Vân gật gật đầu, cười nói: "Đương nhiên là biết rồi, lúc trước khi nhập môn, ngươi luyện còn không tốt bằng ta.”
Lão Tưởng bình tĩnh nhìn mặt nước trong chậu, bỗng nhiên hít sâu một hơi, vươn tay trái vỗ nhẹ lên mặt nước.
Quả cầu thủy tinh của bồn địa nhất thời trượt dài lên!
Tống Xảo Vân cười cười, lại đưa tay đi qua, thò vào trong nước nắm lấy quả cầu thủy tinh: "Lão già, khoe công phu với vợ mình rồi à? ”
Sắc mặt của lão Tưởng sắc mặt lại trì trệ, ngữ khí càng mang theo một tia ngây ngô.
"Sau này a… Ta e là ta chỉ có thể khoe khoang trước mặt ngươi.”
“… Ngươi nói vậy là có ý gì?”
"Ta luyện thành một tay này mất bao lâu?" Lão Tưởng thở dài: "Ngươi có biết Đại Chí luyện đến trình độ nào không? ”
Không đợi Tống Xảo Vân nói chuyện, lão tưởng nhẹ nhàng vỗ chậu nước, quả cầu thủy tinh trong chậu bắn ra!
Lão Tưởng thuận tay nắm lấy, sau đó quay đầu nhìn thê tử của mình.
"Ngay lúc trước, Đại Chí, trước mặt ta, cho ta một tay như vậy!
Bộ nội kình này, sáng hôm qua ta mới dạy hắn, tính toán sơ sơ…
Luyện tập không quá hai mươi bốn tiếng! ”
Tống Xảo Vân chấn động!
Hai vợ chồng nhìn nhau, yên lặng không nói gì một hồi lâu.
Tống Xảo Vân bỗng nhiên trong lòng khẽ động! Biểu tình trên mặt, còn có ánh mắt, bỗng nhiên đều có chút cổ quái, thấp giọng nói ra một câu.
"Đại Chí này. Cũng là do Trần Nặc giới thiệu đến bái ngươi làm thầy a…"
-----
**
【SỐ 13 PHỐ MINK (BẢN DỊCH)】 : Trọng sinh, Kinh dị, Phương Tây, Dị Thế **