Chương 966
Ngươi Tin Không?
Quách Cường đang ở quán mì.
Mì mao tế, ăn kèm với một vài lát thịt bò. Nước dùng trong vắng, cộng thêm vài lát rau thơm xanh nhạt.
Một chén lớn bưng ra, sau đó bày ra trước mặt khách nhân trên bàn.
"Phần của ngươi."
Ông chủ Quách nói xong, cọ cọ tay trên tạp dề, xoay người trở lại quầy, lấy ra một hộp lan châu, rút ra một cái, quay đầu nhìn TV treo trên vách tường.
Trên TV, có một trận đấu bóng đá.
Chưa đến giờ ăn trưa, cửa hàng không có gì để làm ăn.
Trong cửa hàng nhỏ có một bàn khách.
Khách nhân nhìn chằm chằm bát mì trước mặt, sau đó cầm đũa so sánh một chút, tư thế nặn đũa có chút vụng về, nhưng lùa mì lại rất linh hoạt.
Một ngụm mì vào miệng, lông mày liền nhíu lại.
Quay đầu, nhìn về phía ông chủ Quách.
"Ông chủ, xin hỏi…"
"Hả? Có chuyện gì sao? "Ông chủ Quách thu hồi ánh mắt xem TV, nhìn về phía vị khách kỳ quái này.
"Có đường không?"
"Ha?" lão Quách ngây ngẩn cả người.
Buổi sáng hôm nay, một tiểu nam hài gầy thoạt nhìn nhiều nhất cũng chỉ mới mười tuổi, hơn nữa còn là một người nước ngoài a…
Chạy đến ăn mì?
Không phải bữa sáng, không phải bữa trưa.
Khoảng vào 10 giờ sáng.
Ăn thì ăn đi.
Việc mở quán cơm làm ăn a.
Có khách nước ngoài tới, không chừng người ta ngưỡng mộ văn hóa ẩm thực Hoa Hạ đến để nếm thử.
Bát mì này, ông chủ Quách còn đặc biệt làm dụng tâm, lúc làm mì thậm chí còn dùng ba phần nội kình.
- cũng không thể để cho vị khách nhỏ nước ngoài này thất vọng về mỹ thực của chúng ta a!
Nhưng…
Đường?
Ông chủ Quách ngẩn người: "Đường gì?”
"Chính là đường." cậu bé buông đũa xuống và thở dài: "Ừm… Nếu không có đường, mật ong cũng được. ”
……Mẹ nó!
Mở mắt!
Lần đầu tiên gặp phải người muốn đường ở quán mì!
Cho dù tiểu hài tử thích ăn ngọt, nhưng lão tử mở quán mì a!
Nếu là đổi lại là khách nhân khác, ông chủ Quách giờ phút này sẽ không nể mặt.
Ở đâu ra hùng hài tử đến quấy rối? Đi chỗ khác chơi!
Nhưng… Người ta là khách nước ngoài.
Ừm, không chừng… Thói quen ăn uống này là khác nhau.
Ông chủ Quách suy nghĩ một chút, xoay người đi vào sau bếp, sau đó bưng một cái bình đường, đặt ở trước mặt khách nhân.
"Này! Đường trắng. ”
"Cảm ơn!" Cậu bé mỉm cười, nhặt thìa đường, đào hai muỗng lớn và đổ nó vào bát mì.
Suy nghĩ một chút, lại thêm một thìa.
Ông chủ Quách bên cạnh nhìn thẳng nhếch miệng!
Mì với đường trắng?
Đây là cách ăn của quốc gia nào?
Uổng công lão gia ta cẩn thận kéo ra một tô mỳ này!
Thật sự là không có mắt, lão Quách lấy đi bình đường, dứt khoát ngồi trên ghế mình xem TV.
Thêm ba muỗng đường trắng, cậu bé ăn liền thống khoái hơn nhiều, một bát mì, vù vù một lát liền xuống bụng. Ngay cả súp cũng uống hơn phân nửa!
Ông chủ Quách bên cạnh nghe xong nhếch miệng.
Mì với đường trắng… Có thể ăn ngon sao?!
Đây là loại khẩu vị gì?
“Rất ngon a!” Cậu bé lau miệng, nheo mắt cười với ông chủ Quách: "Ngươi làm đồ ăn rất ngon! Vô cùng tuyệt vời!”
Trong lòng của lão Quách một trận ngán ngẩm.
Ngươi tha cho ta!
Ta không muốn thừa nhận là ta làm ra tô mì này!
Bất quá làm ăn sao, trên mặt vẫn không thể bày ra, cố gắng nặn ra một tia tươi cười: "Ăn ngon là được.”
Cậu bé sờ vào balo của mình và lấy ra một tờ tiền để đặt trên quầy.
Lão Quách nhìn thoáng qua, nhanh nhẹn tìm tiền lẻ.
"Chờ một chút, cho ta một chai coca." Cậu bé nhìn lão Quách.
Lão Quách nhíu mày, suy nghĩ một chút: "Anh bạn nhỏ này…
Chỗ của ta là tiệm mì, coca bán sẽ mắc hơn. Bên cạnh đi không tới hai mươi mét chính là một siêu thị nhỏ. Ngươi đi đến siêu thị mua cola, giá rẻ hơn!”
Có thể nói nhân phẩm của ông chủ Quách cũng không tệ lắm.
Cậu bé đứng lên, đôi mắt hắn như đnag cười: "Không, ta chỉ muốn mua nó ở đây."
Này là bị sao vậy?
Thích tiêu tiền sao?
Ông chủ Quách lắc đầu.
Được rồi, dù sao cũng đã nói rồi, khách nhân nhất định phải mua, vậy thì không trách ta.
Nhanh nhẹn mở một chai coca, đặt một ống hút đẩy đến trước mặt đứa trẻ.
Cậu bé cắn ống hút, một hơi đi xuống nửa chai, hài lòng ợ một cái.
Cậu bé thở dài, trên mặt mang theo biểu tình sảng khoái, sau đó nhìn ông chủ Quách.
"Cám ơn, bữa cơm vừa rồi ta ăn rất hài lòng…"
"A?"
"Như vậy, kế tiếp, ta nghĩ có thể chính thức bắt đầu nói chuyện."
Đôi mắt to đen như mực của cậu bé dường như lóe lên ánh sáng.
Rầm rầm…
Trước cửa hàng, cửa cuốn kia bỗng nhiên tự động hạ xuống…
Sắc mặt lão Quách trong nháy mắt biến đổi!
"Ngô Đại Lỗi!!"
Chu Hiểu Quyên sải bước đi tới cửa hậu viện, mắt thấy cửa sắt mở ra, liền đi vào trong sân sau.
Đây là sân sau của đại lý xe, cũng là khu văn phòng phía sau nhà dân.
Chu Hiểu Quyên lớn lên xem như là một cô gái xinh đẹp, nhưng nhìn cách trang điểm và trang phục kia, vừa nhìn đã biết chính là tính tình Tiểu Lạt Tiêu.
Bước vào sân, hướng vào phía cửa phòng quát lớn: "Tên đầu trọc chết tiệt, ngươi lăn ra đây!"
Trong phòng, an tĩnh trong chốc lát, truyền đến thanh âm Lỗi ca.
Trong giọng nói còn mang theo một tia hoảng sợ: "Tiểu Quyên à…Cái, cái đó… Ngươi, ngươi chờ một lát…"
"Lén lút, ngươi giấu cái gì! Có phải có phụ nữ trong đó không?”
Chu Hiểu Quyên giận dữ vọt vào trong phòng, vừa thấy phòng khách không có người, liền đi vào bên trong.
Không có ai trong văn phòng.
Liếc mắt một cái thấy cửa toilet bên cạnh đóng lại, dùng sức kéo một cái.
Không mở được, bị khóa!
"Ngô Đại Lỗi!! Ngươi ra đây cho ta!”
"Tiểu Quyên, không phải. Ta…"
“Ngươi rốt cuộc ở bên trong cất giấu tiểu hồ ly tinh gì!”
"Không có người khác, thật sự, chính là ta…"
"Vậy ngươi đi ra!!"
"Ta, ta…"
Tính tình của Chu Hiểu Quyên nóng nảy, trừng mắt liền nhặt một cái cờ lê từ trong rương dụng cụ bên cạnh.
“Ngươi không mở, ta đập khóa a!”
“… Đừng đập, ta mở cửa, để ta mở cửa…Ngươi ngươi, ngươi chớ có sợ hãi!”
“…Ma quỷ dọa người sao…A!!!!!!!! ”
Lời còn chưa dứt, cửa vừa mở ra, sắc mặt Chu Hiểu Quyên nhất thời cuồng biến, lui về phía sau vài bước!
Trong phòng tắm, một người đàn ông đang đứng đó.
Thân hình cao lớn, hơi mập, rất cường tráng.
Mặt đầy thịt, còn có một đôi mắt sưng phù bởi vì say xỉn mà lưu lại.
Một mái tóc ngắn đen bóng!!
Chu Hiểu Quyên buông tay, lạch cạch một cái, cờ lê rơi xuống đất.
Chỉ vào người đàn ông trước mặt: "Ngô Đại Lỗi, ngươi, ngươi…"
Lỗi ca vẻ mặt buồn bã, đưa tay nắm lấy một đầu tóc đen dày đặc của mình…
"Tóc ngươi bị sao vậy?! Ngươi đeo tóc giả à? "Chu Hiểu Quyên phục hồi tinh thần lại, còn vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tóc giựt hai cái.
"Này! Này! Này! Đau quá! Đau quá!! ”
"Thật sao?! Tóc ngươi bị sao vậy?” Chu Hiểu Quyên mở to hai mắt.
Vẻ mặt Lỗi ca đáng thương tội nghiệp
"Cái kia, ta nói tóc này là buổi sáng vừa mọc ra. Ngươi có tin được chuyện này không? ”
-----
**
【SỐ 13 PHỐ MINK (BẢN DỊCH)】 : Trọng sinh, Kinh dị, Phương Tây, Dị Thế **