Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 970 - Chương 970 Tìm Tới

Chương 970

Tìm Tới


“Chẳng lẽ chúng ta còn muốn trợ giúp hắn hòa hảo với Tôn mập mạp?!" Lý Dĩnh Uyển trừng mắt quát.


"Vậy chúng ta nên làm gì?" Nivel ngược lại có chút bình tĩnh.


"Ở lại bên cạnh hắn, chờ cơ hội. Chờ hắn dùng biện pháp của mình, đem Tôn Khả Khả cùng Lộc Tế Tế tìm về, chờ hắn hoàn thành những thứ này… Đương nhiên, trong quá trình này nếu có chỗ ta có thể giúp đỡ, ta tuyệt đối sẽ không keo kiệt xuất lực. Về phần các ngươi, các ngươi tùy tiện!”


Satoshi Saijo mỉm cười nói: "Đều nói Shuu là người niệm tình xưa, ở lại bên cạnh hắn càng lâu, càng có cơ hội cảm hóa hắn mềm lòng, càng tìm được cơ hội. Niệm tình xưa, đương nhiên trước tiên phải có đủ thời gian, đủ cơ hội, xây dựng đủ tình cảm cơ bản, mới có thể tiến vào phạm trù bị hắn 'niệm tình xưa' a!”


"Nếu không đợi được thì làm sao bây giờ? Cũng không thể chờ đợi lâu như vậy.”


"Nếu như Lộc Tế Tế hoặc là Tôn Khả Khả chết, hoặc là trong hai người có một người chết. Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ bỏ cuộc ngay lập tức!


Bởi vì, nếu hai người này chết một người, cả đời này, Shuu sẽ chỉ ở cùng một chỗ với người còn lại kia, sẽ không bao giờ liếc mắt nhìn người phụ nữ khác một cái nữa!


Nếu cả hai chết… Như vậy cả đời này, Shuu sẽ không tiếp cận bất kỳ người phụ nữ nào nữa!


Nếu hai người này còn sống, Shuu thành công đuổi theo hai người về bên cạnh… Khi đó, mới là thời điểm ta cho rằng thời cơ đến.


Trong trường hợp đó, ta sẵn sàng chờ đợi bên cạnh hắn ta một thời gian.”


"Bao lâu?" Người đặt ra vấn đề là Lý Dĩnh Uyển.


Satoshi Saijo thở dài, vươn một bàn tay: "Năm năm… Đây là thời gian ta cho bản thân mình.


Ta chỉ mới 17 tuổi, năm năm sau, ta chỉ mới 22 tuổi.


Một người cả đời chỉ có mấy chục năm, vì một người đàn ông đầu tiên trong đời mà ta yêu, ta nguyện ý dành năm năm chờ cơ hội.


Nếu năm năm sau, ta vẫn không nhận được tình yêu của mình, sau đó ta sẽ rời khỏi hắn ta và trở về Nhật Bản, sống cuộc sống của riêng ta - có lẽ cả cuộc đời ta sẽ không kết hôn với ai khác.


Vậy nên, năm năm, ta đã cho bản thân mình thời gian nhất định.


Về phần các ngươi chuẩn bị cho mình bao nhiêu thời gian … Các ngươi cũng có quyết định của riêng mình.”


Cả chiếc xe chìm trong im lặng.


Lý Dĩnh Uyển cùng Nivel đều lâm vào trầm tư, qua rất lâu, hai người mới không hẹn mà cùng thở dài.


Bỗng nhiên, thân xe chấn động!


Ọp ẹp!


Một phanh gấp mạnh!


Ba cô gái trong xe, Lý Dĩnh Uyển chật vật nhất, thoáng cái liền nhào vào tựa lưng ghế trước. Mà Nivel bởi vì thần kinh vận động phát triển, rất nhanh liền làm ra động tác tự bảo vệ mình.


Satoshi Saijo thì phản ứng nhanh nhất, một tay vịn lưng ghế, hai chân dùng sức, trong nháy mắt triệt tiêu quán tính xông lên phía trước, một tay vỗ lên lưng ghế, nhanh chóng thẳng người, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía trước.


Tài xế phía trước vẻ mặt hổn hển, sau khi đạp phanh, bất chấp rất nhiều, liền mắng to: "Muốn chết a!”


Cửa sổ xe hạ xuống, tài xế nhìn thoáng qua bên ngoài, mở cửa xe nhảy xuống.


Satoshi Saijo ở trong xe, lông mày mãnh liệt nhướng lên!


Trên con đường này không có người, phía trước đường, giữa đường, rõ ràng đứng một bóng người nho nhỏ.


Tóc xoăn màu đen, hình thể nhỏ gầy.


Và, một đôi mắt to tối như mực.


Trong tay ôm một cái cốc coca của MC, còn nhẹ nhàng cắn ống hút.


Tài xế xuống xe chạy tới, còn chưa tới bên cạnh, cậu bé tiện tay vung lên, tài xế không nói một tiếng liền ngã xuống đất.


Sắc mặt Satoshi Saijo thay đổi!


"Tình huống không đúng! Đừng ra khỏi xe trước!”


Nói xong, Satoshi Saijo kéo cửa xe, một cái cong lưng từ trên xe vọt xuống.


Cậu bé đứng giữa đường, nheo mắt nhìn cô gái nhỏ nhắn nhảy xuống từ trong xe.


"Ừm… Lại là một người tương tác a…"


Vài phút đồng hồ sau.


Nam hài nhìn Satoshi Saijo nằm hôn mê trên mặt đất, còn có Lý Dĩnh Uyển cùng Nivel đang tựa vào nhau không có ý thức.


"Một đám người thú vị a…


Một người có thiên phú của năng lực giả.


Một người có tiềm lực song ý thức.


Còn một người lại có thiên phú năng lực bắt chước…"


Nam hài một tay nắm lấy ly coca trong tay, sau đó cười, phân ra một tia xúc tu tinh thần lực, tiến vào trong thân thể ba cô gái…


Ngay sau đó, cậu bé từ từ rời đi và biến mất bên đường.


"Meow ~~"


Con mèo xám nằm trên sân thượng của tòa nhà, phơi nắng trên tấm xi măng cách nhiệt vẫn còn lưu lại nhiệt độ ánh nắng trong ngày.


Lúc này là chạng vạng, mặt trời vẫn chưa lặn hẳn.


Vào tháng 10, đây là thời gian cuối cùng để tắm nắng mỗi ngày.


Con mèo xám lười biếng nằm trên tấm xi măng ấm áp, để cho ánh mặt trời ấm áp chiếu vào lưng mình, sau đó từ từ duỗi thắt lưng trên mặt đất.


Chậm rãi lăn lộn trên mặt đất, lúc mèo xám đứng lên, nhẹ nhàng liếm móng vuốt của mình một chút.


Đột nhiên, một cái bóng bao phủ nó!


Con mèo xám quay đầu đi, đột nhiên trước đó, lông trên lưng đều muốn dựng lên!


Phía sau là một bóng người đã đứng ở đó, cũng không biết là từ khi nào đến, đứng bao lâu!


Thân ảnh nhỏ bé, mái tóc đen xoăn, đôi mắt đen như mực.


Cái bóng vừa vặn bao phủ mèo xám!


Thân thể mèo xám theo bản năng cong lên!


Rõ ràng trên người đối phương một chút năng lượng tinh thần lực cũng không cảm ứng được, nhưng giờ phút này, mèo xám lại cảm giác được mỗi tế bào toàn thân đều muốn nổ tung!


"Ta vừa rồi vẫn nhìn chằm chằm ngươi, đã nhìn ngươi ước chừng mười phút rồi."


Cậu bé mỉm cười, với giọng nói non nớt và trầm thấp chậm rãi nói: " . .. Thực sự không phải là ta hay quên … Mà là biến hóa của ngươi thật sự quá lớn, ta nhìn chằm chằm ngươi ước chừng mười phút, mới rốt cục nhận ra ngươi là ai.


Lại nói cũng thật đáng tiếc a.


Lần trước ta không nhận ra ngươi… Hôm nay nếu không phải nhờ tìm kiếm năng lượng dao động của 'người tương tác' mà tìm tới nơi này, chỉ sợ lại muốn cùng ngươi bỏ lỡ a…"


-----


**


【SỐ 13 PHỐ MINK (BẢN DỊCH)】 : Trọng sinh, Kinh dị, Phương Tây, Dị Thế **


Chương 970

Bình Luận (0)
Comment