Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 971 - Chương 971 Điện Thoại

Chương 971

Điện Thoại


Hôm nay sau khi Trần Nặc về đến nhà, liền nhận được một vài cuộc điện thoại.


Cuộc gọi đầu tiên là do Lỗi ca gọi tới.


“… Ý ngươi là, tóc ngươi mọc ra?”


Trần Nặc cầm điện thoại, cũng trợn mắt há hốc mồm.


Kỹ thuật điều trị rụng tóc tiết bã nhờn đã có bước đột phá lớn sao?


"Không phải gần đây mình dùng thuốc gì, bỗng nhiên có tác dụng chứ?"


"Không! Không đời nào! Ta cũng thường mua một số loại thuốc mà người khác đã đề xuất, một số còn là loại nhập khẩu từ nước ngoài, nhưng những thứ đó đều không có tác dụng.


Ta cũng không còn sử dụng thứ đó đã được một thời gian dài!


Mái tóc này, chính là buổi sáng bỗng nhiên mọc ra a!”


Trần Nặc nhíu mày: "Sao lại 'bỗng nhiên' mọc ra? Ngươi có ngủ lâu không?”


"Vậy cũng không phải." Lỗi ca ở đầu dây bên kia trả lời: "Buổi sáng ta ngủ dậy còn tốt, đầu vẫn là đầu trọc. Ta rửa mặt, đi vệ sinh… Sau đó đi vệ sinh xong, rồi lại rửa tay bên bồn nước, nhìn vào gương… Mẹ kiếp! Lúc ấy thiếu chút nữa làm ta sợ chết!”


Kungfu đi vệ sinh?


Trần Nặc cũng có lòng hiếu kỳ.


Sau đó Lỗi ca nói cho Trần Nặc biết, bạn gái của Lỗi ca là Chu Hiểu Quyên cũng bị dọa, hơn nữa còn lôi kéo Lỗi ca đến bệnh viện kiểm tra ngay tại chỗ.


Đã đi rồi, nhưng không tìm ra vấn đề gì cả.


Các bác sĩ trong bệnh viện hoàn toàn không tin vào mấy thứ như "mười phút mọc ra một mái tóc đen" như thế này.


Mọi người đều là cảm thấy hai vợ chồng này nhất định là chạy tới gây rồi các kiểu, muốn tạo tin tức giả để thu hút sự chú ý.


Hoặc là bệnh thần kinh!


Còn cảnh cáo hai người Lỗi ca đừng hồ nháo, nếu không rời đi, làm nhiễu loạn trật tự bệnh viện, sẽ gọi bảo vệ đến tống cổ hai người.


Ra khỏi bệnh viện, Lỗi ca hơi tỉnh táo một chút, vội vàng giữ lại bình tĩnh, còn muốn giữ lại bạn gái đang muốn kéo mình đến bệnh viện khác kiểm tra.


Lỗi ca lựa chọn tìm Trần Nặc nói chuyện này.


Chuyện cổ quái thần kỳ như vậy, đương nhiên phải tìm người cổ quái thần kỳ đến tư vấn a.


“… Ngươi cũng không gặp vấn đề gì kỳ lạ ngoại trừ việc mọc tóc sao?” Trần Nặc hỏi một câu.


"Không có, trên thân thể nơi khác không có gì dị thường."


"Vậy, ngày mai ta sẽ đi qua một chuyến gặp ngươi đi."


Lỗi ca cúp điện thoại, sau đó trong lòng lại mơ hồ có chút cổ quái.


Có vẻ như… Luôn cảm thấy có một chuyện quên nói với Trần Nặc.


Là chuyện gì đã xảy ra a…


Cuộc gọi thứ hai là do sư phụ lão Tưởng gọi tới.


"A, ngày mai tới nhà ăn cơm?"


Trần Nặc có chút ngây người.


Đây không phải là ngày tết, cũng không phải sinh nhật lão Tưởng.


Chẳng lẽ là mừng thọ của sư mẫu Tống Xảo Vân?


Cũng không thể a.


Sinh nhật sư mẫu là cuối năm, Trần Nặc nhớ kỹ.


“Thế nào, ngươi còn không có thời gian sao?” Giọng điệu của lão Tưởng có chút không tốt: "Nói là đi theo ta luyện công phu, ngươi đã mấy ngày rồi không lộ mặt?”


“… Được rồi, lão Tưởng ngươi đừng nói nữa, ngày mai ta nhất định sẽ đi.” Trần nặc cười khổ thở dài: "Bảo sư mẫu nấu chút đồ ăn ngon đi, hầm thịt bò, sư mẫu làm thịt bò ngon.”


“… Anh còn đòi hỏi món sao? Thịt bò thì không! Ngày mai có móng giò! Mặc kệ ngươi thích hay không!”


Nói xong, lão Tưởng cúp điện thoại.


Cuộc gọi thứ ba là của Chu Đại Chí.


"Sư huynh! Thần công của ta đại thành!! Thần công của ta đã đại thành a!!!”


Đầu dây bên kia, Chu Đại Chí gào khóc thảm thiết.


Trần Nặc cầm điện thoại hơi xa lỗ tai một chút, chờ Chu Đại Chí gào thét xong, mới hỏi hai câu.


Chu Đại Chí không giỏi ăn nói —— nói ra có thể không ai tin, người này nói chuyện chính là lộn xộn.


Liên miên lải nhải thật lâu, Trần Nặc miễn cưỡng nghe được ý tứ đại khái: lão Tưởng ngày hôm qua dạy Chu Đại Chí một môn công phu, nói là phải luyện thật lâu mới có thể luyện thành, cái gì mà mười năm hai mươi năm…


Kết quả Chu Đại Chí một đêm cư nhiên làm được.


Trần Nặc không quá coi trọng chuyện này.


Lão Tưởng hơn phân nửa là hù dọa Chu Đại Chí đi, luyện mười năm hai mươi năm, phỏng chừng cũng là một câu nói thuận miệng làm sư phụ, vì để cho hài tử cố gắng đạp công thực dụng.


Về phần một đêm luyện thành, hơn phân nửa là Chu Đại Chí bỗng nhiên dẫm phải vận cứt chó.


Đại khái là một chiêu thức quyền pháp nào đó, không cẩn thận đánh đúng đường?


Không nghĩ nhiều, cũng lười nghe Chu Đại Chí phát bệnh thần kinh, sau đó Trần Nặc liền cúp điện thoại.


Cuộc gọi thứ tư, không ngờ là ông chủ Quách quán mì gọi tới.


"Hả? Ngươi muốn tặng ta thịt bò sao?” Trần Nặc ngây ngẩn cả người.


Đang yên đang lành, Quách cường tặng đồ cho mình làm gì?


Có chuyện gì muốn nhờ vả sao?


Vậy cũng không đủ a. Một cao thủ cấp Phá Hoại, dưới tình huống không gặp phải đại đại lão đỉnh cấp, có thể đẩy ngang tất cả vấn đề.


Nếu thật sự gặp phải cao thủ mà Phá Hoại Giả cũng bó tay chịu trói, cần tìm một đại lão đỉnh cấp như mình mới có thể giải quyết được…


Đưa một miếng thịt bò cũng không khỏi quá keo kiệt.


"Hôm nay ta mẹ nó xui xẻo." Đầu dây bên kia giọng điệu của Quách Cường có chút buồn bực: "Buổi sáng ta ở cửa hang làm ăn, sau đó không biết thế nào, liền ngủ thiếp luôn tại quầy.


Một phát ngủ say như chết.


Đồ ăn ở sau bếp đang nấu, kết quả liền cháy khô.


Nếu không phải vợ ta đi ra ngoài mua đồ về sớm, trong phòng bếp đều sắp bốc cháy, thiếu chút nữa gây ra hỏa hoạn.


Hủy hoại hơn mười cân thịt bò hấp của ta!


Ta chỉ nghĩ, thịt này bị hủy, ta cũng không thể nấu được nữa.


Nhưng lần trước không phải nghe nói, nhà ngươi nuôi mèo sao?


Cầm đi cho mèo ăn cũng khá tốt a.”


Trần Nặc thở dài.


Xem như là có lòng tốt.


Nhưng… Con mèo xám này, so với miệng người còn kén chọn hơn.


Thịt bò hấp bị cháy, sợ là nó ngay cả nhìn cũng không liếc mắt một cái.


-----


**


【SỐ 13 PHỐ MINK (BẢN DỊCH)】 : Trọng sinh, Kinh dị, Phương Tây, Dị Thế, Top1 qidian **


Chương 971

Bình Luận (0)
Comment