Chương 982
Sẽ Chết
Hoàn toàn không cần… Một…cái…xác…
Trần Nặc cẩn thận suy ngẫm những lời này, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi!!
Hắn ngạc nhiên nhìn cậu bé trước mặt mình: "Ý ngươi là…"
Cậu bé nhìn Trần Nặc, chậm rãi gật cằm.
"Về mặt thuộc tính, về bản chất, cũng như về phương thức năng lực, cũng như hình thức tồn tại của sinh mệnh… Tất cả các khía cạnh ngươi có thể nghĩ đến và không thể nghĩ đến …
Tuy rằng ở mức năng lượng, ta so với mẫu thể, còn rất nhỏ yếu.
Nhưng… Về bản chất, bây giờ ta đã phát triển thành một …
Mẫu thể!”
Hạt giống, không, phải nói là một mẫu thể mới yếu ớt, giờ này khắc này, nó cứ như vậy nhìn Trần Nặc, trên khuôn mặt trẻ con nhân loại kia, mang theo một tia ý cười nhợt nhạt!
Ngón tay Trần Nặc đặt trên bàn chậm rãi siết chặt, nắm chặt thành nắm đấm!
"Khi ta ở Brazil …"
"Lúc ở Brazil, ta có thể giết chết ba người các ngươi, còn có tất cả các ngươi." Cậu bé lắc đầu: "Nhưng sau một thời gian dài ngủ say, ta đã hiểu được lỗ hổng cắn trả trong quy tắc đó."
Vậy nên, ta đã thay đổi chủ ý.
Ta đúng là thần sáng lập văn minh các ngươi… Ta nhóm lên ngọn lửa này, sau đó các ngươi hưởng thụ năng lượng mẫu thể phóng thích ra, chiếm được tiến hóa…
Nhưng ta làm điều này, cũng không có gì khác với mẫu thể.
Ta là vì thu hoạch.”
Mẫu thể nhìn nắm đấm siết chặt của Trần Nặc, lắc đầu nói: "Còn không đến lúc đó, còn không đến lúc đó, nhân loại.
Sau khi ta thức dậy và nhìn thấy ngươi, kỳ thực, ta đã nghĩ về vấn đề thu hoạch.
Nhưng… Một khi thu hoạch bây giờ, ta sẽ nhanh chóng thay đổi từ 'một' thành 'hai', sau đó trở thành 'bốn', và sau đó tiếp tục tương tác tiến hóa.
Và rồi… Tôi sẽ đi theo con đường của mẫu thể trước đây.
Ta cũng sẽ giống như mẫu thể trước kia, vĩnh viễn vứt bỏ một cái 'một'.
Vứt bỏ cái 'một' có khả năng khiến ta bị quy tắc cắn trả.
Vậy nên, ta sẽ không bắt đầu tiến hóa cho đến khi ta giải quyết những vấn đề này.”
Biểu tình của Trần Nặc sợ hãi: "Nhưng ngươi đã tương tác với người bên cạnh ta…"
"Không không không không, ta cũng không có tương tác." Cậu bé lắc đầu: "Ta chỉ kích phát một chút tiềm năng của những người này. Không phải tương tác.
Tương tác cũng sẽ không mang lại tác dụng nhỏ như vậy.
Hơn nữa, kích phát năng lượng của ta đối với bọn họ, cũng mang đến cho ngươi chỗ tốt.
Coi như là, ta tặng cho ngươi một món quà đi.”
"Quà tặng cho ta?" Trần Nặc nhíu mày: "Tại sao lại tặng quà cho ta? Ta có ích lợi gì với ngươi?”
"Ngươi… Được mẫu thể lựa chọn a…
Mà bây giờ, cũng được ta lựa chọn a.”
Trần Nặc đột nhiên nhớ tới, trong thế giới ký ức lúc trước mình tiến vào Nam Cực, hình ảnh cuối cùng!
Được chọn!!
Trong ký ức chuyến đi Nam Cực kiếp trước, Hạt Giống cũng đã nói với mình một câu như vậy.
Được… chọn…
Mẫu thể nói đến đây, những đồ ngọt trên bàn đã bị hắn ăn sạch toàn bộ như gió cuốn tàn vân.
Hắn đứng dậy, vỗ về vụn bánh quy trên cơ thể, nhặt nửa gói bánh quy còn lại, cười nói: "Cảm ơn đã chiêu đãi."
Tuy nhiên, bữa ăn ngon này ta cũng đã trả tiền cho nó.
Ta đã nói với ngươi rất nhiều tin tức, đủ cho ngươi để tiêu hóa trong một thời gian.
Đúng rồi, lời khuyên cuối cùng.
Ừm, là lời khuyên thiện chí…"
Cậu bé nhìn Trần Nặc, chậm rãi nói: "Đừng để thực lực của ngươi tăng trưởng quá nhanh nha…
Sẽ…
Chết đi. ”
Nói xong, thân ảnh của cậu bé trước mắt bỗng nhiên biến mất!
Trên trán Trần Nặc, mồ hôi lạnh từng chút từng chút tiết ra, chậm rãi lăn xuống!
Thực lực tăng trưởng quá nhanh…
Sẽ chết…
Trần Nặc hít sâu một hơi.
Kiếp trước…
Chính là khi thực lực của mình tăng trưởng tới cảnh giới đỉnh phong của Chưởng Khống Giả, bỗng nhiên liền… Trong đầu xuất hiện đủ loại khối u… Và rồi…
"Sẽ chết?"
"Cạn chén!!"
Một bàn tay, nâng một ly rượu vang.
Trong một quán bar nổi tiếng ở trung tâm thành phố Kim Lăng.
Ánh sáng mờ, âm thanh nhạc rock Âu Mỹ.
Trần Nặc ngồi ở quầy bar, bưng lên một chén rượu có độ mạnh rất cao, nuốt một ngụm.
Lẩm bẩm một tiếng, rượu nóng hổi theo thực quản tiến vào dạ dày, cảm giác kích thích sinh lý kia, làm cho Trần Nặc nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ngồi ở quầy bar, bên cạnh còn có mấy nam nữ trẻ tuổi cười ha ha đang nói chuyện.
Phía sau quầy bar, một nhân viên pha chế đang cầm giẻ lau nhẹ nhàng lau ly rượu, thấy ly trước mặt Trần Nặc trống rỗng, dùng ánh mắt ý bảo một chút, nhận được cái gật đầu của Trần Nặc, cầm lấy chai rượu thêm cho hắn một ly.
Mấy nam nữ trẻ tuổi bên cạnh Trần Nặc kỳ thật lúc trước cũng không biết…
Đều là đêm trước đi vào quán bar này, ngồi ở quầy bar, sau đí mới quen biết những khách rượu khác.
Những người này hiển nhiên đều là khách cũ, đều biết nhau.
"Này, tiểu soái ca, lại thêm một ly nữa a!"
Một cô gái ngồi bên cạnh Trần Nặc dùng tay khoác lên vai hắn.
Trần Nặc quay đầu nhìn đối phương một cái.
Cô gái này rất trẻ, nhưng trang điểm trên khuôn mặt diễm lệ, hiển nhiên đã uống không ít, ánh mắt mông lung của người đã say.
Đã là thời tiết tháng 10, cô gái lại mặc một chiếc váy ngắn - chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra giá cả đắt tiền: Lưới của Burberry.
"Thế nào, là không uống nổi sao?" Cô gái híp mắt, trong con ngươi mang theo một tia cố ý làm ra mùi khiêu khích.
Trần Nặc hé miệng cười, bưng chén rượu lên đáp trả cô một chút, uống sạch một ngụm.
“A!”
Cô gái vui vẻ cười to một tiếng, cũng cạn một chén —— chỉ là bàn tay đặt trên vai Trần Nặc cũng không dời đi.
Uh… Mình đây là bị người ta bắt chuyện sao?
Trong lòng Trần Nặc cười khổ một chút.
Rượu sao… Chắc chắn phải uống.
Coi như là chúc mừng đi.
Chúc mừng mình đã gặp được BOSS mạnh nhất thế giới này, hơn nữa còn còn thoát hiểm dưới tay đối phương?
Đúng vậy, chính là ý này không sai lắm.
Còn Hạt Giống… Không đúng, phải nói là mẫu thể mới sinh, trước khi đi còn nói với mình câu kia.
Sẽ chết…
Dù sao cũng không phải hiện tại chết.
Muốn chết cũng không phải hôm nay chết.
Suy nghĩ của Trần Nặc đến nơi này, lần thứ hai đè nén cảm giác nặng trịch trong lòng.
"Lại rót đầy cho ta." Trần Nặc mỉm cười với người pha chế sau quầy.