Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 983 - Chương 983 Tìm Người

Chương 983

Tìm Người


Trần Nặc là loại khách nhân lần đầu tiên tới, ngồi ở trước quầy bar, hơn nữa gương mặt anh tuấn của hắn, rất nhanh liền hấp dẫn người khác.


Nhất là cô gái say rượu bên cạnh lúc này.


Sau khi uống hai ly, cô gái dường như có chút khô nóng, cởi áo khoác nhỏ trên người, lộ ra một chiếc áo màu đen bên trong.


Dưới ánh mắt của Trần Nặc, phảng phất như cố ý, lại ưỡn ngực.


Đáng tiếc…


Hơi gầy một chút.


Trần Nặc chỉ liếc mắt một cái liền dời ánh mắt ra.


"Tiểu soái ca, xưng hô như thế nào a?"


"Lần đầu tiên ngươi tới đây chơi sao? Ta cũng chưa từng gặp qua ngươi trước đây.”


"Ngươi bao nhiêu tuổi? Ngươi không còn đi học, phải không?”


"Ngươi…"


Cô gái bên cạnh lải nhải hỏi. Hai ba đồng bạn khác ngồi chung quanh, thì xì xào bàn tán, đã hướng Trần Nặc ném ánh mắt khó chịu.


"Không liên quan gì đến ngươi." Trần Nặc nhàn nhạt nhìn cô một cái.


"…" Cô gái trừng mắt, nâng ly lên uống hết, sau đó vỗ cốc một cái: "Rót đầy cho ta!”


Trần Nặc mặt không đổi sắc, mà ánh mắt cô gái này hiển nhiên đã có chút thẳng tắp, sau đó chậm rãi nằm sấp trên bàn, tựa hồ rốt cục say.


Bàn tay đặt trên vai, đã không kiêng nể gì vòng qua cổ Trần Nặc, thân thể cũng nghiêng lại, giống như muốn ôm Trần Nặc.


Trần Nặc nhíu mày, bất động thanh sắc, nghiêng người tránh ra một chút.


Lúc này, hai ba thanh niên ngồi bên cạnh, nháy mắt với nhau, một trong số đó cố ý ho khan một tiếng, nhíu mày dựa vào một chút, đem cánh tay cô gái nắm lấy dời đi, sau đó vỗ vỗ lưng cô: "Được rồi, ngươi uống ít một chút. ”


Quay đầu nhìn Trần Nặc, tùy tiện nói: "Xin lỗi, bạn ta uống quá nhiều.”


"Không có việc gì."


"Ngươi đừng nghĩ nhiều…" người này nhíu mày, suy nghĩ một chút, trong giọng nói mang theo một tia cảnh cáo: "Cô ấy là bạn của chúng ta, ngươi không cần có ý nghĩ không nên có a.”


Trần Nặc cười cười, nhìn người thanh niên đứng trước mặt, lắc đầu nói: "Không liên quan gì đến ta.”


Người thanh niên này nói xong, liền đưa tay kéo cô gái, xem ra là muốn đưa cô đi.


Rõ ràng, cô gái say rượu quen biết với chàng trai trẻ này và một vài người bên cạnh.


Nhưng về phần có quen hay không, quan hệ có phải rất thân mật hay không, vậy thì không biết…


Hơn phân nửa cũng chỉ là mặt quen trong quán bar mà thôi.


Nhưng rốt cuộc như thế nào… Trần Nặc lười quản.


Nói một câu rất thẳng thắn, cô nương trẻ tuổi, dám một mình ở loại địa phương như quán bar đêm này mặc kệ bản thân uống say rượu.


Nếu như không cẩn thận bị người nhặt xác…


Không có gì đáng đồng cảm.


Vốn là đi ra tìm phóng túng, nếu như chịu thiệt thòi, cũng là tự mình tìm.


Trần Nặc không đồng ý với cách tiếp cận này, nhưng sẽ không thông cảm.


Trong câu, người tự mình làm những điều ngu ngốc, tự bản thân trả giá, là công bằng lớn nhất trên thế giới.


Một cô gái thích ngâm mình trong câu lạc bộ đêm, uống đến say mèm, đó là tự do của ngươi.


Nhưng nếu bởi vì ngươi tự mình ngâm mình ở quán đêm còn uống đến say xỉn, kết quả bị người ta chiếm tiện nghi gì đó… Loại chuyện này, người khác nghĩ như thế nào không biết, dù sao Trần Nặc cũng sẽ không đối với loại người này có nửa điểm đồng tình.


Người đàn ông cúi đầu nói gì đó bên tai cô gái, nhưng cô gái lắc đầu: "Ngươi đi! Để ta yên!”


Nói xong, còn hất tay người này ra.


Lại thuận tay đưa tay, một lần nữa bắt lấy quần áo Trần Nặc, thân thể liền nghiêng về phía Trần Nặc.


Trên mặt người này nhất thời có chút xấu hổ, cứng đờ phảng phất có chút không xuống đài được.


Lúc này, cửa quán bar bị đẩy ra, một nam một nữ trẻ tuổi nhanh chóng đi vào, mục tiêu rất rõ ràng, đi thẳng về phía quầy bar.


Một trong những cô gái trẻ bước vào mở miệng hét lên:


"Lâm…"


Một chữ mới ra khỏi miệng, bỗng nhiên thấy rõ mặt Trần Nặc, đột nhiên sửng sốt, theo bản năng ngậm miệng lại.


Chàng trai đi theo phía sau cô không kiên nhẫn hét lo: "Tìm được chưa… Mẹ kiếp!”


Câu cuối cùng mẹ kiếp này, hiển nhiên cũng là thấy rõ Trần Nặc xuất hiện ở sau.


Trần Nặc thấy rõ hai người này, nhất là chàng trai phía sau, bỗng nhiên nở nụ cười.


"Chu Khải?"


Trần Nặc cười tủm tỉm xoay người lại.


"Trần…Trần lão đại. " Cơ thể Chu Khải run rẩy.


Nửa học kỳ ở bộ quốc tế này, mình bị vị Trần lão đại này thu thập kiểu, thậm chí ngay cả khi về nhà cáo trạng cũng vô dụng, cha mình đi học hỏi thăm một phen, còn về nhà cảnh cáo mình phải cùng đối phương tạo mối quan hệ tốt.


Hơn nữa còn đọc thuộc lòng từ điển Anh-Hán, hiện giờ Chu Khải vừa nhìn thấy Trần Nặc, liền nhịn không được hai chân nhũn ra. Tất cả đều sắp thành phản xạ có điều kiện.


Cô gái đi cùng Chu Khải cũng thuộc bộ phận quốc tế của trường trung học số 8, chỉ là khác lớp nhau, cho nên không nhớ tên Trần Nặc mà thôi.


Ngày thường hắn cũng rất ít đi học, học sinh bộ phận quốc tế cũng không dễ nhận ra.


Trần Nặc nhìn hai bạn học cùng trường này… Hai người đều mặc thường phục không mặc đồng phục học sinh, hơn nữa hiển nhiên đều cố ý tỏ vẻ thành thục một chút, nhất là cô gái kia, còn trang điểm, trên tai còn đeo khuyên tai các loại. Trên cổ tay còn có một cái vòng tay lấp lánh.


Hơn nữa, trên người hai người rõ ràng còn có mùi rượu.


Trần Nặc cười cười, ánh mắt không nhìn nữ sinh này, mà nhìn chằm chằm Chu Khải: "Tới tìm người?”


"Ách… Vâng." Chu Khải nhìn Trần Nặc, nhìn cô gái quầy bar nằm nghiêng bên cạnh hắn ta: "Trần lão đại. Hai người, biết nhau không?”


"Không biết." Trần Nặc nói xong, chậm rãi dời người ra, cô gái này kỳ thật nằm sấp trên quầy bar, cũng không thật sự tựa vào người Trần Nặc.


“… Uh. ”


Chu Khải vừa định nói gì đó, lại phát hiện tay cô gái còn nắm lấy quần áo Trần Nặc.


Không quen biết sao?


Quỷ lừa đảo!


Ngươi đoán lão tử có tin hay không?


Trong lòng nhất thời có thêm một chút ý niệm.


Trần Nặc này… Trong trường học có một Tôn Khả Khả, ở bộ phận quốc tế còn có cô nàng Nhật Bản chuyển trường kia.


Chạy đến quán bar, cư nhiên còn có một người khác?


Chương 983

Bình Luận (0)
Comment