Chương 984
Chương 984
"Thật sự không quyen biết." Trần Nặc nhíu mày, nhẹ nhàng cởi tay cô gái say rượu đang nắm lấy quần áo của mình ra, lắc đầu nói: "Một mình ta tới đây, người này uống say.”
Nói xong, nâng cằm lên: "Bạn của các ngươi sao?”
"Ách, đúng." Chu Khải nắm lấy đầu: "Ta và…" chỉ vào cô gái bộ phận quốc tế trường Số 8 cùng đến: "Ta và cô ấy còn có mấy người bạn đang nhảy, Lâm Lâm nhắn tin cho chúng ta, nói cô ấy tìm người uống rượu. Lúc trước có gọi cho cô ấy, nghe giọng nói của cô ấy không đúng lắm, vậy nên chúng ta mới đến xem.”
Lâm Lâm có lẽ là tên của cô gái say rượu.
Trần Nặc suy nghĩ một chút, chuyện không liên quan đến mình, cũng lười hỏi nhiều, liền đứng dậy, gật đầu với Chu Khải: "Hai người cứ làm chuyện của mình, ta đi toilet.”
Đi vào nhà vệ sinh một chuyến, còn rửa mặt ở bể nước trước cửa.
Đáng tiếc, tâm tình hôm nay quả thật có chút thăng trầm, muốn dùng rượu làm cho mình thoải mái một chút, giảm bớt áp lực trong lòng một chút.
Nhưng Trần Nặc bây giờ, rượu đã rất khó khiến hắn tê liệt.
Cười khổ một chút, nhìn mình trong gương.
"Sẽ chết sao? Ha ha…"
Nhe răng nhìn mình trong gương, Trần Nặc xoay người rời đi.
Lúc trở lại đại sảnh quán bar, xa xa đã nhìn thấy quầy bar nổi lên tranh chấp.
"Ngươi dựa vào cái gì không để cho chúng ta dẫn nàng đi a! Con mẹ nó ngươi là ai!!”
Vừa nghe đã biết giọng nói của Chu Khải.
Quả nhiên, Chu Khải ngẩng đầu, vẻ mặt khó chịu, trừng mắt nhìn ba thanh niên bên cạnh cô gái say rượu.
Hai bên lại cãi nhau hai câu, tính tình Chu Khải nổi nóng —— người này vốn là ăn chơi trác táng, chẳng qua bị Trần Nặc thu thập phục tùng, mới ở trước mặt Trần Nặc một bộ dáng tiểu cừu mà thôi.
Chu Khải mắng một câu gì đó, đi lên hung hăng đẩy người thanh niên trước mặt kia.
Kết quả là mất mặt.
Một phen đẩy qua, đối phương đã sớm có chuẩn bị, thuận thế bắt lấy hai tay hắn dùng sức, Chu Khải lảo đảo ngã ra ngoài, may mắn đỡ cái bàn bên cạnh mới đứng vững.
Đang muốn nhảy dựng lên, hai người kia cười hì hì lại đây, miệng nói: "Đừng động thủ đừng động thủ nha… Ai nha đừng động thủ…"
Trong tay lại kéo sang một bên, đặt Chu Khải lên bàn.
“Các ngươi làm gì!”
Nữ sinh bộ phận quốc tế trợn mắt quát.
“Không làm gì cả!” Người thanh niên kia có chút chột dạ nhìn chung quanh, nhưng không ai nhìn đến đây, trong quán bar ồn ào ầm ĩ, cũng không ai để ý đến loại chuyện nhàn rỗi này, ngay cả nhân viên phục vụ sau quầy bar cũng rất giảo hoạt cố ý bỏ đi.
"Cô ấy là bạn của chúng ta, lại uống quá nhiều, chúng ta cũng không thể tùy tiện để cho cô ấy bị người ta mang đi." Người thanh niên cười khẩy.
Nữ sinh bộ phận quốc tế tức giận nói: "Ta mới bạn của cô ấy!”
"Cái này ai biết được." nNgười thanh niên tiếp tục chơi xấu: "Cô ấy uống quá nhiều cũng không thể nói chuyện. Nếu bị kẻ xấu bắt đi, xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ.”
“Ta thấy các ngươi mới là người xấu!” Nữ sinh bộ phận quốc tế tức giận nói: "Ta là bạn của cô ấy!”
"Chúng ta cũng là bạn của của cô ấy."
"Vậy các ngươi có biết tên cô ấy là gì không? Nhà sống ở đâu! Đi học ở đâu! Cha mẹ cô ấy là ai, các ngươi biết không!”
"Vậy ngươi biết không?" Người trẻ tuổi không kiêng nể gì cười —— kỳ thật cũng không phải thật sự to gan đến mức này, phỏng chừng cũng là uống quá nhiều, đầu óc nóng lên, hơn nữa chuyện tốt của mình bị người phá hư, có chút không xuống đài, không cam lòng buông tay.
“Ta đương nhiên biết!” Nữ sinh bộ phận quốc tế hiển nhiên không có đầu óc —— có lẽ bình thường không ngu xuẩn như vậy, nhưng giờ phút này bị đối phương chọc giận, chỉ số thông minh thẳng tắp giảm xuống: "Cô ấy gọi…"
Một bàn tay đặt trên vai cô.
"A?" Nữ sinh bộ phận quốc tế quay lại.
Trần Nặc nhìn cô, lắc đầu nói: "Đừng nói nữa.”
Nói xong, ngón tay chỉ vào cô gái say rượu nằm bất động trên quầy bar: "Dẫn cô ấy đi thôi.”
“Được thôi!”
Nữ sinh bộ phận quốc tế biết "hung danh" của Trần Nặc ở trường.
Giờ phút này có vị hung thần trong bộ quốc tế mà ai cũng sợ hãi đứng ở phía sau, không hiểu sao lại có thêm ba phần can đảm, đưa tay kéo cô gái say rượu trên bàn.
"Ai!" Người thanh niên không dám, đưa tay ra muốn ngăn cản.
Trần Nặc trực tiếp đi tới, một đầu bả vai đụng văng cánh tay hắn, người này lui về phía sau hai bước, nhếch miệng giật một cái.
Trần Nặc đi qua kéo Chu Khải bị đặt trên bàn lên, tiện tay đẩy đồng bọn của hai thanh niên ra.
Hai người không làm nữa, cầm lấy chai rượu trên bàn.
“Trần lão đại!” Chu Khải trừng mắt, cũng cầm lấy một chai rượu.
Trần Nặc nhìn ba người trẻ tuổi đối diện, cười cười: "Nếu không đi ra ngoài rồi giải quyết. Ở đây làm hỏng đồ cũng làm khó cho ông chủ.”
"Ta nói các ngươi, đừng gây chuyện a, có mâu thuẫn đi ra ngoài nói."
Nhân viên ở sau quầy bar xuất hiện đúng lúc, trừng mắt quát một tiếng.
Ba người trẻ tuổi sửng sốt một chút, nhìn nhau một cái.
Trần Nặc lại không phản ứng, xoay người liền kéo cô gái say rượu trên bàn lên, sau đó gọi Chu Khải cùng nữ sinh quốc tế kia qua, để hai người đỡ cô gái say rượu rời đi.
"Nói sao nhỉ?" Trần Nặc đi ở cuối cùng, quay đầu nhìn ba người một cái: "Không có việc gì chúng ta đi a.”
“Đi ra ngoài giải quyết!”
Ba người trẻ tuổi phỏng chừng cũng là kiểu nóng nảy, ngày thường ở quán bar lăn lộn, cũng là dám trêu chọc thị phi. Cô gái say rượu này thường ngày ở trong quán bar chơi, coi như là quen biết, gật đầu, cũng uống qua hai chén rượu.
Đêm nay chỉ muốn nhân cơ hội nhặt xác.
Giờ phút này rượu trên đầu, dục vọng nào đó lên não, hơn nữa mặt mũi cũng không ném xuống được, giờ phút này liền mất đi lý trí.
"Ra ngoài đi! Mẹ kiếp, con vịt đến tay còn có thể bay được sao? Mẹ kiếp!”
Người thanh niên cầm đầu làm ra bộ dạng hung ác, dẫn đầu đuổi theo Trần Nặc ra ngoài.