Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 985 - Chương 985 Giả Vờ

Chương 985

Giả Vờ


Vài phút sau.


Trong con hẻm bên cạnh cổng quán bar.


Chu Khải ra sức nhấc chân đạp mạnh lên thân của ba người trên mặt đất.


Ba người đã nằm ở đó, cũng không biết phản kháng, hai tay ôm đầu, thân thể chỉ có thể không ngừng co giật.


Chu Khải hưng phấn đến đỏ mặt, sau khi hét lớn giẫm bảy tám cước, đã mệt đến thở hồng hộc.


Trần Nặc ở bên cạnh đã hút xong một điếu thuốc, quay đầu nhìn thoáng qua, lắc đầu nói: "Tố chất thân thể của ngươi không được a. Xem ra ngày thường ngoại trừ học thuộc lòng từ điển, còn phải để cho các ngươi chạy bộ thêm.”


Thân thể Chu Khải run rẩy, lấy lòng đi tới bên cạnh Trần Nặc: "tTrần lão đại…"


"Xe còn chưa gọi tới sao?" Trần Nặc quay đầu nhìn ven đường.


Nữ sinh quốc tế đứng bên đường bắt taxi, cô nàng say rượu thì ngồi ngay trên vỉa hè, đầu vùi vào đầu gối.


Từng chiếc taxi đi qua lề đường nhưng không dừng lại.


Trần Nặc thở dài, đi qua, kéo nữ sinh bộ phận quốc tế ra ven đường: "Ngươi chặn xe như vậy, dừng lại mới gặp quỷ.”


Tài xế lái xe taxi buổi tối đều là nhân tinh, nhìn thấy có người bắt xe, chỉ cần nhìn thấy ven đường còn ngồi một người say rượu…


Cho dù là không làm chuyện này, cũng sẽ không dừng lại kéo khách!


Vạn nhất gặp phải loại rượu say không khống chế được, lên xe rồi nôn mửa, phiền toái bao nhiêu?


Gặp phải người nói lý lẽ, cho thêm ít tiền làm phí dọn dẹp, vậy cũng không được! Làm bẩn rồi việc làm ăn cũng bị chậm trễ?


Huống chi rất nhiều người say rượu căn bản không nói đạo lý, không chừng nôn mửa cả một xe của ngươi, ngay cả phí vệ sinh cũng không cho.


Trần Nặc trực tiếp rút ra hai tờ tiền một trăm, kẹp ở đầu ngón tay, sau đó đứng ở ven đường, nhẹ nhàng vung lên hai cái…


Không lâu sau, ọp ẹp một tiếng, một chiếc taxi dừng lại ở ven đường.


"Mẹ kiếp, biện pháp này rất dễ sử dụng." Chu Khải ở phía sau cao hứng hô một tiếng.


Trần Nặc trừng mắt: "Hỗ trợ nâng người đi.”


Hắn chủ động đi qua mở cửa xe, sau đó nhìn Chu Khải và nữ sinh bộ phận quốc tế cùng nhau, đem cô gái say rượu kia kéo vào trong xe.


"Trần lão đại, ngươi…" Chu Khải chưa nói xong một câu, Trần Nặc lắc đầu: "Các người đi đi. Nên đưa người ta về nhà thì đưa người ta về nhà.”


"Vậy ngươi không lên xe sao?"


"Đương nhiên ta về nhà mình." Trần Nặc khoát khoát tay: "Đây là bạn của các ngươi, cũng không phải bạn ta, ta đi theo làm gì?”


Nói xong, đi tới trước cửa sổ xe phía trước, đưa hai tờ tiền một trăm tờ cho tài xế.


"Sư phụ, phiền toái đưa bọn họ một chút, không cần tính đồng hồ. Còn thừa ngươi giữ lại.”


Người lái xe vui mừng, cất 200 nhân dân tệ, cười: "Yên tâm! Ta sẽ lãi xe cẩn thận!”


"Ta có thể ghi nhớ biển số xe của ngươi." Trần Nặc cười thêm một câu.


Tài xế cũng không nói nhiều, mặt mày hớn hở khởi động xe rời đi.


Thành Kim Lăng năm 2001, khu đô thị không lớn như hai mươi năm sau, taxi từ thành Nam đến thành Bắc, chạy một chuyến nhiều nhất là ba bốn mươi tệ.


Trần Nặc cho hai trăm, cũng đủ để tài xế mặt mày nở nụ cười.


Tài xế nhận được thù lao lớn, trong lòng cao hứng, hơn nữa biết hành khách uống rượu, sợ xóc nảy mãnh liệt quay đầu nôn ra, cho nên lái rất ổn định.


Bên trong xe, nữ sinh bộ phận quốc tế quay đầu nhìn ven đường phía đi xa.


Trần Nặc hai tay đút túi, chậm rãi đi lại trên đầu đường, thân ảnh càng ngày càng xa…


"Hô…" Nữ sinh bộ phận quốc tế thở ra hơi thở, nhìn Chu Khải đang lục túi tìm điện thoại di động bên cạnh: "Vừa rồi nếu không phải có Trần Nặc, đã xảy ra chuyện! Ngươi cũng thật không được việc!”


"Tại sao ta lại không được việc?" Chu Khải bất mãn nói: "Ta còn không nói nghĩa khí sao! Ngươi nói ra đón bạn bè, ta liền theo ngươi tới giúp!


Vừa rồi đánh ba tiểu hoạt quỷ kia, lão tử đạp người đạp chân đều bị chuột rút!”


Nữ sinh bộ phận quốc tế khinh thường nói: "Người cũng không phải do đánh ngã xuống! Trần Nặc người ta giơ tay lên, ba người liền nằm trên mặt đất, ngươi liền đi theo sau giẫm người vài cái.


Nếu không có Trần Nặc, vừa rồi nếu thật sự muốn đánh nhau, ngươi một chút tác dụng cũng không có.”


Chu Khải dường như muốn phản bác, nhưng vẫn ngậm miệng lại.


"Hắn ta tên là Trần Nặc?"


Bên cạnh một thanh âm u u bỗng nhiên vang lên.


"Mẹ kiếp!" Nữ sinh bộ phận quốc tế hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy cô gái say rượu đã không biết từ lúc nào ngồi thẳng người.


“… Mẹ kiếp! Lâm Lâm, ngươi không ngủ à? Ta tưởng ngươi uống say rồi…" Nữ sinh quốc tế hét lên.


Cô gái say rượu hít một hơi thật sâu: "Ta không say.”


"Vậy ngươi?"


"Lúc trước ta ở quán bar một mình nhàm chán, liền gọi điện thoại gọi ngươi đến đón ta a.


Sau đó bị mấy người kia quấn lấy.


Ta muốn đi, lại bị lôi kéo không cho ta đi, mấy tên kia không phải là người tốt gì…"


Cô gái say rượu vẻ mặt khinh thường.


"Vậy sao ngươi không gọi điện thoại gọi người? Ngươi gọi điện thoại nói cho gia đình…"


"Điện thoại di động của tôa hết pin." Cô gái say rượu lấy một chiếc điện thoại motorola ra khỏi túi xách.


Nữ sinh bộ phận quốc tế vừa nhìn, quả nhiên, màn hình đen.


"Ta đành phải giả say… Ta biết mấy tên kia nghĩ gì a.


Ta nghĩ cách… Ta thấy anh chàng đẹp trai trên quầy bar, ta cố tình giả vờ say rượu dựa vào hắn ta.


Nếu như có thể câu được hắn, sau đó hắn cùng mấy người kia tranh đấu, ta thừa dịp loạn đấu chạy thoát a.”


Cô gái say rượu cười đắc ý.


Nữ sinh quốc tế ngẩn người, Chu Khải bên cạnh phản ứng lại: "Mẹ kiếp! Ngươi đang giả vờ!”


"Ta cũng không có biện pháp a. Mấy người kia nhìn chằm chằm vào ta, đêm nay muốn quấn lấy ta, ta là một cô gái, điện thoại di động lại hết pin, ta chỉ có thể nghĩ biện pháp này để thoát thân a.”


Chu Khải trợn trắng mắt.


"Vậy… Tất cả chúng ta đều chạy ra khỏi quán bar, sao ngươi vẫn còn giả say rượu?" Nữ sinh bộ phận quốc tế bất mãn nói.


"Khẳng định phải giả vờ a." Cô gái say rượu cười nói: "Bạn cùng lớp của ngươi rất có hợp mắt ta. Ta chắc chắn sẽ giả vờ! Nếu vừa ra khỏi cửa mà ta lại lập tức không say…


Người ta sẽ nghĩ ta là người tâm cơ ah!”


Nữ sinh bộ quốc tế không nói chuyện.


Chu Khải bên cạnh lại trợn trắng mắt: "Ngươi mẹ nó, đây còn không phải là tâm cơ sao?”


"Soái ca này, lần đầu tiên gặp ai." Cô gái say rượu cười nói với Chu Khải: "Giúp một việc, chuyện tối nay, ngươi đừng nói với bạn học tên Trần Nặc kia.”


"Ngươi muốn làm gì?" Chu Khải nhíu mày.


"Đương nhiên là muốn hỏi hắn a!!" Trong ánh mắt của cô gái say rượu toát ra một tia hưng phấn: "Bạn học này, quá đàn ông! Cũng quá đẹp trai a!”


Sau đó lật túi xách của mình, từ bên trong lấy ra một đống đồ nhỏ lộn xộn, mở ra một cái gương nhỏ, bắt đầu ngâm nga bài hát rồi trang điểm.


Chu Khải cười lạnh một tiếng.


Dừng đi!


Ngươi nghĩ cái rắm!


Chỉ định níu lại hai câu, cô gái say rượu đã buông gương trong tay xuống: "Soái ca, giúp một việc, ngàn vạn lần giữ bí mật nha!


Ta mời ngươi ăn tối, một bữa Pizza Hut.”


"Lão tử không hiếm lạ."


"Cuối tuần, loạn thế giai nhân, ta mời ngươi uống một hồi rượu!" Cô gái không ngần ngại báo cáo một câu lạc bộ đêm nổi tiếng ở thành phố Kim Lăng.


Nơi đó tiền tiêu phí uống rượu cũng không rẻ.


Tròng mắt Chu Khải đảo quanh…


Bỗng nhiên nhớ tới cô nàng Nhật Bản trong trường nhìn như ôn nhu, kỳ thật vừa đen vừa hung tàn, còn có lão đại của bộ phận quốc tế, cảnh tượng bị Satoshi Saijo chặn trong nhà vệ sinh nam đánh đập dữ dội…


Cơ thể run rẩy.


Nhưng trên khuôn mặt là một nụ cười: "Ok! Một lời đã định! Ta hứa ta sẽ không nói gì cả! Ngươi cứ đến trường chúng ta để tìm hắn!”


Chương 985

Bình Luận (0)
Comment