Chương 996
Hoài Nghi
Sắc mặt Lý Thanh Sơn thay đổi, nhưng rốt cục cũng không nói gì, chỉ thấp giọng nói: "Trần Nặc tiên sinh, ngài có thể cứu con trai ta về sao? Ngươi cần ta làm gì?”
"Chờ đối phương liên lạc với ngươi, sau đó chờ đối phương đưa ra yêu cầu, sau đó nghĩ biện pháp có thể làm cho đối phương đưa ra một phương thức giao dịch, bất kể là muốn tiền hay là muốn cái gì khác, tất cả đều đáp ứng đối phương.
Đừng chọc giận hắn, con trai ngươi vẫn còn trong tay hắn ta.
Cho dù hắn muốn nhiều hơn nữa, yêu cầu quá đáng, đáp ứng hắn!
Sau đó, báo lại tất cả mọi thứ với ta, tranh thủ cho ta một cơ hội hoàn thành giao dịch để tiếp xúc cùng hắn.
Thế là đủ rồi!
Chỉ cần con trai ngươi còn sống, ta sẽ đưa nó trở lại an toàn.”
Lúc này, cửa phòng bị gõ ba cái, lập tức cửa bị đẩy ra.
Lão Thất từ bên ngoài đi vào, nhìn thoáng qua Trần Nặc, gật gật đầu với hắn xem như chào hỏi, sau đó trầm giọng nói với Lý Thanh Sơn: "Người ta đã tìm tới. ”
Lý Thanh Sơn tinh thần phấn chấn!
Trần Nặc nghe xong, trong lòng mơ hồ cảm thấy không đúng, nhíu mày nói: "Người nào?”
Lão Thất không nói gì, liếc mắt nhìn Lý Thanh Sơn một cái.
Lý Thanh Sơn do dự một chút: "Ta… Con trai ta mất tích, nhận được mặt dây chuyền vỏ đạn qua đường bưu điện, xác định là do hắn làm, vậy nên…
Ta bảo lão Thất đi, đem con của hắn tìm tới… Vạn nhất hắn muốn gây bất lợi cho con trai ta, trong tay ta ít nhất cũng có một cái trù tính…"
Trần Nặc vừa nghe nhất thời sắc mặt liền thay đổi!
Hắn hung hăng mắng một câu: "Mẹ kiếp! Lý Thanh Sơn, chó không sửa được tất ăn cứt đúng không?!
Ngươi vốn đã nợ cả nhà hắn! Bây giờ ngươi còn trói con gái hắn lại sao?
Ngươi chê con trai ngươi chết không đủ nhanh sao!!”
"Ta… Ta không phải…"
"Con mẹ nó còn lớn tiếng nói với ta, người nhà vô tội! Con trai ngươi vô tội, chẳng lẽ con gái hắn ta không vô tội?!”
Trần Nặc giận dữ mắng một trận, trừng về phía lão Thất: "Người đâu!!”
“… Ách…" Lão Thất hoảng sợ, sắc mặt rối rắm thấp thỏm, bất quá mắt thấy Lý Thanh Sơn gật gật đầu với mình, lão Thất vội vàng nói: "Ngay tại trong phòng dưới lầu.”
Trần Nặc hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Dẫn ta đi! ”
Phòng của Lý Thanh Sơn nằm trên tầng 16.
Tầng 15 cùng một tòa cao ốc, cũng là một căn phòng đơn thuộc về tài sản của Lý Thanh Sơn.
Lúc Trần Nặc bảo Lão Thất dẫn đường xuống lầu thăm người, vốn tưởng rằng sau khi mình mở cửa, sẽ nhìn thấy một cô gái đáng thương bị trói, sợ tới mức dung nhan thất sắc, không chừng có thể có thể bởi vì bị cưỡng ép bắt cóc, mà bị dọa đến khóc sướt mướt.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, sau khi lão Thất mở cửa cho Trần Nặc đi vào, lại nhìn thấy trong phòng khách, một cô gái ngồi trên sô pha, thoải mái khoanh chân, trên bàn trà trước mặt bày một lon coca, trong tay còn cầm một nắm hạt dưa đang ăn.
Vỏ hạt dưa thậm chí còn rơi vào váy của cô gái.
Được rồi, váy kẻ sọc, hoa văn kẻ sọc của Burberry.
Cô gái ngẩng đầu lên nhìn lão Thất ở cửa tiên tiến một chút, rất tùy ý mở miệng cười nói: "Thất thúc…"
Sau đó chờ đến khi nhìn thấy Trần Nặc đi vào phía sau, thanh âm thoáng cái liền dừng lại, mở to hai mắt, miệng biến thành một cái hình chữ "o", kinh ngạc nhìn Trần Nặc.
Trần Nặc nhíu mày nhìn cô gái này, trên mặt cũng có chút ngoài ý muốn.
"Là ngươi sao? Sao ngươi lại ở đây?” Cô gái giật mình mở miệng.
Trần Nặc thở dài, ngữ khí rất phức tạp: "Xem ra ngươi căn bản không uống say…"
"Trần Nặc tiên sinh, ngươi thật sự hiểu lầm rồi."
Lý Thanh Sơn phía sau đi theo.
Trần Nặc lập tức lui ra sau một bước, nhanh chóng đóng cửa phòng lại, lôi kéo Lý Thanh Sơn trở lại hành lang.
“… Cha của cô ấy là huynh đệ năm đó của ta, tuy rằng sau đó mẹ hắn cùng vị chị dâu kia đối với ta không hiếu khách, hai nhà đi lại ít đi lại.
Nhưng đứa nhỏ này vẫn nguyện ý nhận người chú như ta, hai năm nay ta cũng rất chiếu cố cô, có đôi khi cũng sẽ phái người giúp cô giải quyết một chút phiền toái gì đó.
Ừm, thỉnh thoảng ngày lễ tết, cũng sẽ cho cô ấy một chút tiền tiêu vặt gì đó…
Cho nên ta chính là phái lão Thất đem hài tử đón đến chỗ ta, không có thương tổn người ta…"
Lý Thanh Sơn bất chấp rất nhiều, vội vàng giải thích với Trần Nặc.
Trần Nặc nhíu mày, quay đầu lại hồ nghi nhìn Lý Thanh Sơn, sắc mặt càng khó nhìn hơn.
"Tiền tiêu vặt?"
Trần Nặc nheo mắt lại, nhớ tới trên sô pha, chiếc váy ngắn của cô gái trẻ tuổi, còn có tất lưới kia, sau đó quay đầu lại dùng ánh mắt không tốt nhìn Lý Thanh Sơn: "Ngươi không phải…"
"Không! Hoàn toàn không! ”
Lý Thanh Sơn giây lát liền hiểu, vội vàng phủ nhận: "Ta, ta dù có không nhân tính đến mức nào, cũng không có khả năng làm ra loại chuyện súc sinh này a…"
Trần Nặc lúc này mới gật gật đầu, nhíu mày nói: "Cho nên ngươi lừa người tới đây, sau đó muốn giam lỏng cô ấy ở chỗ này?
Đối phương bắt con trai ngươi, ngươi liền bắt con gái hắn làm lợi thế?”
"Ta không có ý làm tổn thương cô ấy." Lý Thanh Sơn vội vàng giải thích.
“Hừ!” Trần Nặc cười lạnh, nhìn chằm chằm vào mắt Lý Thanh Sơn: "Nhưng nếu đối phương làm tổn thương con trai ngươi thì sao? Ngươi định làm gì với con gái hắn?”
"Ta…"
Lý Thanh Sơn không nói nên lời.
"Người thả đi." Trần Nặc lắc đầu nói: "Ta đồng ý giúp ngươi, chính là bởi vì không làm tổn thương người nhà vô tội.
Nếu như ngươi cũng đụng vào người nhà đối phương, như vậy Lý Thanh Sơn, chuyện này ta sẽ không giúp ngươi nữa. ”
Nói xong, nhìn chằm chằm Lý Thanh Sơn: "Lhông có nhưng, không có điều kiện! Thả người ra ngay lập tức.”
“… Được rồi.” Lý Thanh Sơn thở dài.
Trần Nặc nhìn thoáng qua lão già này: "Đừng có không cam lòng!
Cách làm này của ngươi thật ngu ngốc, ngươi biết không?
Dùng não của ngươi mà suy nghĩ lại đi!
Nếu đối phương thật sự quan tâm đến con gái hắn… Như vậy trước khi hắn động thủ, nên đón người nhà đi trước!
Hắn ngay cả con trai mà ngươi ẩn giấu cũng có thể tìm được, như vậy thế lực cùng địa vị hiện tại của ngươi ở Kim Lăng, hắn không có khả năng không biết!
Hắn chẳng lẽ không nghĩ tới, một khi hắn khiêu chiến ngươi, sau khi bắt cóc con trai ngươi, ngươi có thể động đến người nhà hắn sao?
Hắn ta sẽ không nghĩ ra điều đó sao?
Hắn căn bản không mang người nhà đi trước, rất có thể nói rõ…
Hắn ta có thể không quan tâm đến chuyện này nữa!
Ngươi trói con gái hắn, chỉ khiến hắn ta tức giận hơn.”
Sắc mặt Lý Thanh Sơn biến đổi.
Mà Trần Nặc nói xong, chính mình cũng nhíu mày.
Chuyện này, quả thật làm cho người ta hoài nghi.
Tên nhị ca kia, nghe qua là một người rất nói tình nghĩa mới đúng, bằng không năm đó sẽ không chủ động thay thế Lý Thanh Sơn đi chịu chết làm mồi nhử.
Một người rất nói tình nghĩa, muốn trả thù Lý Thanh Sơn không khó lý giải… Nhưng tại sao gia đình hắn ở Kim Lăng lại không chuyển đi sớm, hoặc có các biện pháp đề phòng?
Nếu càng đi sâu hơn một bước mà nói…
Nếu người đàn ông này năm đó không chết.
Nếu vậy, gần hai mươi năm đã trôi qua.
Hai mươi năm, một người rất tình nghĩa, tại sao lại không trở lại tìm gia đình?
Hắn đã đủ mạnh để bắt con trai của Lý Thanh Sơn ở Thái Lan, để cảnh sát địa phương không thể tìm thấy. Đủ để chứng minh hắn hiện tại khẳng định không phải loại tồn tại phi thường nhỏ yếu này.
Đã như vậy, vì sao đã hai mươi năm, đều không trở về thăm người nhà, chiếu cố người nhà?
Về mặt logic, không thể nói được.
------