Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 997 - Chương 997 Thật Sự Không Chút Để Ý?

Chương 997

Thật Sự Không Chút Để Ý?


Trên taxi.


Trần Nặc ngồi ở hàng ghế sau với cô gái say rượu.


Tất nhiên, hiện tại thì cô gái này chắc chắn không say rượu.


"Ta tên là Phương Lâm. Còn ngươi thì sao?” Cô gái ngồi ở hàng ghế sau, thỉnh thoảng lén lút liếc Trần Nặc, giả vờ hỏi: "Tên ngươi là gì?"


Trần Nặc thản nhiên nói: "Bọn Chu Khải không nói cho ngươi biết sao.”


Bị vạch trần, Phương Lâm cũng chỉ bĩu môi, cũng không có bộ dáng xấu hổ gì, ngược lại buông tay: "Ai nha, giả vờ không nổi nữa. Vậy ngươi tức giận sao? Bởi vì ta ở trong quán bar cố ý giả vờ say, còn cố ý thông đồng với ngươi, muốn lợi dụng ngươi…"


"Lợi dụng ta cùng đám người kia xảy ra xung đột, sau đó ngươi nhân cơ hội thoát thân?" trần Nặc quay đầu lại nhìn cô gái tên Phương Lâm này.


Tướng mạo không thể nói là xinh đẹp, thuộc dạng người qua đường trở lên, nhưng rất biết ăn mặc.


Chỉ là một thân trang điểm theo phong cách câu lạc bộ đêm, khiến Trần Nặc không thích lắm.


Vì không muốn Lý Thanh Sơn lại giở trò, Trần Nặc cự tuyệt để lão Thất lái xe đưa, hơn nữa mang theo cô gái cùng nhau xuống lầu, gọi một chiếc taxi, thuận tiện đưa cô gái về nhà.


"Thân thủ của ngươi rất tốt a! Ngươi cũng là đi theo Lý Thanh Sơn lăn lộn sao?" Phương Lâm dường như có chút hưng phấn.


Trần Nặc nhìn cô gái, nhíu mày nói: "Ta nghe nói người nhà ngươi không thích Lý Thanh Sơn lắm, tại sao ngươi lại thân cận với hắn ta như vậy?”


Phương Lâm không quan tâm nói: "Bởi vì ông ta có tiền!”


Trần Nặc: "…"


"Lúc ba ta chết, ta mới một tuổi, ngay cả ông ta trông như thế nào cũng không nhớ rõ.


Bà ta và mẹ ta đều ghét Lý Thanh Sơn, nói năm đó ba ta chính là cùng hắn tới nam làm ăn, kết quả chết ở nơi khác.


Lý Thanh Sơn trở về, sau đó rất nhanh phong quang đem việc làm ăn mở ra, biến thành người có tiền.


Cha ta thậm chí còn không thấy xác.


Bà ta và mẹ ta, tất nhiên, sẽ không cho hắn ta sắc mặt tốt.”


"Vậy ngươi…"


"Có một thúc thúc có tiền có thế, dù sao cũng không có hại chứ?" Phương Lâm cười trộm nói: "Ta dù sao cũng chỉ là một cô gái trẻ, trong nhà cũng không phải là người giàu có.


Muốn ta nói, mẹ ta, họ quá cứng đầu. Ba ta đã chết nhiều năm như vậy, cũng không phải do Lý Thanh Sơn hại chết.


Người ta còn tới thăm, lại đem người đánh ra ngoài.


Thêm một người bạn có tiền có thế, chẳng lẽ không tốt sao?


Ta cũng sẽ không ngu ngốc như vậy.


Lý Thanh Sơn đối với ta rất tốt, mỗi lần ta đi tìm hắn, hắn đều nguyện ý gặp ta, cũng rất quan tâm ta.


Còn có hai lần, ta ở bên ngoài gây chút phiền toái nhỏ, đều là Lý Thanh Sơn phái người giúp ta giải quyết.”


Trần Nặc nhíu mày.


Cô gái này cũng không hề có ý định che giấu về thái độ ham vật chất, khiến trong lòng Trần Nặc không hài lòng.


"Ngươi bao nhiêu tuổi?" Trần Nặc hỏi.


“B!” Phương lâm cười ha ha.


Mặt Trần Nặc nghiêm nghị.


Phương lâm nhìn chằm chằm Trần Nặc hai lần, lắc đầu thở dài: "Được rồi được rồi, ta mười chín tuổi.”


Trần Nặc nhíu mày: "Sao ngươi quen biết Chu Khải? Cả cô gái tối nay nữa.”


"Ta biết Chu Khải, nữ sinh kia là bạn học trung học cơ sở trước kia với ta."


"Không đúng? Cô gái đó thuộc bộ phận quốc tế của trường ta, lớp 11, chỉ mới 17 tuổi. Ngươi đã 19 tuổi rồi.”


"Tiểu học và trung học cơ sở ta đều ở lại lớp." Phương Lâm tùy tiện nói ra.


Được rồi… Còn rất tự hào?


Trong lòng Trần Nặc lại lắc đầu.


Lúc trước ở bên Lý Thanh Sơn, Lý Thanh Sơn đồng ý thả người, sau đó tùy tiện tìm một chuyện không liên quan làm cái cớ, giải quyết vấn đề gọi Phương Lâm tới muộn như vậy.


Cô gái này rõ ràng cũng lười suy nghĩ về những nghi ngờ trong đó.


Trước khi đi, Lý Thanh Sơn còn cho cô một ít tiền tiêu vặt, lại khiến cô gái tại chỗ mặt mày hớn hở, thân thiết hô vài tiếng "cảm ơn Lý thúc thúc. ”


Gia đình Phương Lâm sống trong một khu chung cư bình thường.


Đẳng cấp so với tiểu khu nhà Trần Nặc ở hơi tốt một chút.


Nhưng cũng xa xa nói đến cao cấp.


Taxi đưa đến cửa tiểu khu, bảo Phương Lâm xuống xe, Trần Nặc lại cự tuyệt yêu cầu trao đổi số điện thoại của Phương Lâm.


Cô gái này đang quyến rũ mình - là loại không che giấu, trắng trợn.


Trong lòng Trần Nặc có chút chán ghét loại vật chất hiện thực này, hơn nữa lời nói cử chỉ đều mang theo một tia hương vị phóng đãng.


Từ xe taxi dừng lại, Phương Lâm có chút tiếc nuối xuống xe, sau đó còn hôn gió Trần Nặc một cái, lúc này mới xoay người giẫm giày cao gót, uốn éo đi vào tiểu khu.


Sau đó Trần Nặc cũng xuống xe, sau khi trả tiền cho tài xế, cũng yên lặng đi vào tiểu khu này.


Vài phút sau, Trần Nặc đã đứng trên sân thượng của tòa nhà mà Phương Lâm ở.


Gia đình Phương Lâm sống ở tầng cao nhất, phòng 601.


Ngồi trên sân thượng, Trần Nặc rất rõ ràng có thể nghe thấy tiếng trong phòng truyền đến.


"Sao trễ như vậy mới trở về…"


"Ai nha cùng bạn bè đi chơi!"


"Mỗi ngày đều chỉ biết chơi! Tốt nghiệp trung học cũng không ra ngoài tìm một công việc!”


"Công việc mệt mỏi đến chết! Ta sẽ chơi thêm một thời gian nữa!”


"Nếu không ngươi đi theo ta…"


"Ta mới không đi bán quần áo với ngươi, chuyện kinh doanh buôn bán nhàm chán chết đi."


"Ngươi…"


"Ai nha không nói nữa! Ta sẽ đi ngủ! Nãy uống khá nhiều rượu, đầu choáng váng a…"


Phanh!


Cửa phòng đóng lại.


Sau đó truyền tới tiếng thở dài bất đắc dĩ của một người phụ nữ trung niên.


Trần Nặc ngồi trên sân thượng, nghe đến đó, chậm rãi nhíu mày.


Tinh thần lực chậm rãi phóng thích ra, rất nhanh liền đi khắp chung quanh tiểu khu.


Trần Nặc ngưng thần tìm kiếm một bên, nhanh chóng thu hồi tinh thần lực.


Hắn có thể xác định, phụ cận chung quanh không có người khả nghi âm thầm rình mò hoặc thủ vệ.


Tiểu khu này có tổng cộng sáu trăm lẻ bảy người.


Tại thời điểm này, năm trăm bốn mươi sáu người đang ngủ.


Người đang thức, Trần Nặc cũng dùng tinh thần lực đều thăm dò qua, đều là hộ gia đình bình thường trong tiểu khu.


Hắn đã đợi trên mái nhà hơn nửa giờ.


Trong lúc đó, người đi bộ đi ngang qua đường phố chung quanh, tổng cộng có ba mươi mốt.


Không ai trong số họ là đáng ngờ.


Hai mẹ con này, thật sự không ai quản a…


"Nhị ca" kia, thật sự đối với người nhà của hắn ở Kim Lăng, không thèm để ý chút nào sao?


Bắt được con trai Lý đường chủ, lại đối với lão bà cùng con gái của mình không quan tâm, phảng phất hoàn toàn không quan tâm Lý Thanh Sơn có thể trả thù hay không?


Không hợp lý!


Lại ngồi một lát, Trần Nặc chậm rãi đứng dậy, về nhà.


-----


Chương 997

Bình Luận (0)
Comment