Chương 998
Thật Sự Không Chút Để Ý?
Lúc Trần Nặc đi vào cửa tiểu khu nhà mình, đã là rạng sáng.
Con đường trong tiểu khu trống rỗng không một người, ven đường chỉ có nhà dân, thỉnh thoảng hắn lại đi ngang qua máy điều hòa treo ở bên ngoài phát ra tiếng gió ong ong.
Trên đường, thỉnh thoảng có những con mèo hoang gần khu dân cư lướt qua.
Ngay trên nóc tòa nhà đối diện, một bóng dáng nho nhỏ nằm sấp ở đó, trong tay lại cầm một kính viễn vọng mang theo chức năng tầm nhìn ban đêm, nhìn chằm chằm bóng dáng Trần Nặc.
"Hơn nửa đêm mới về nhà! Chắc là đi ra ngoài lừa gạt gì đó!”
Ngư Nãi Đường một tay nhẹ nhàng đong đưa mái tóc trắng của mình, mím môi: "Xem ra quả nhiên là một tên cặn bã. ”
Đột nhiên!
Trong lòng Ngư Nãi Đường nhảy dựng lên!
Trần Nặc đang muốn đi vào hành lang, bỗng nhiên phảng phất cảm giác được cái gì đó, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt chuẩn xác hướng mái nhà đối diện đảo tới!
“?!!” Trong lòng Tiểu Nãi Đường cả kinh!
Cà!!
Thân thể Trần Nặc bỗng nhiên nhanh chóng chợt lóe lên tại chỗ, sau đó trong nháy mắt liền lăng không bay tới!
Lạch cạch, hai chân đứng trên nóc nhà, ánh mắt lạnh lùng đảo qua…
Sân thượng trên nóc nhà trống rỗng, nào có gì khác thường?
Trần Nặc nhíu mày, lại phóng thích ra tinh thần lực, nhanh chóng tìm kiếm một lần, lắc đầu thu hồi tinh thần lực.
"Chẳng lẽ là ta cảm thấy sai rồi sao? Rõ ràng cảm giác được có người theo dõi…"
Trần Nặc lắc đầu, thân thể lăng không nhảy lên, trực tiếp bay lên nóc nhà mình đối diện, sau đó chui đầu vào ban công nhà mình, trở về phòng…
Trên nóc nhà bên này, ở góc Đông Nam, một trận gió đêm chậm rãi thổi qua.
Dần dần, bóng người xuất hiện.
Vẻ mặt thấp thỏm của Tiểu Nãi Đường.
Miệng cô bị một bàn tay mảnh khảnh che lại, đồng thời thân thể cũng bị ôm lấy.
Ở phía sau nàng, một thân ảnh thướt tha dán sát phía sau tiểu loli, mái tóc dài như rong biển quét qua mặt tiểu loli, làm cho Tiểu Nãi Đường nhịn không được muốn hắt hơi.
Thấp thỏm quay đầu lại, nhìn người phụ nữ trước mặt.
"Cái kia…Ngươi, ngươi làm sao anh biết ta ở đây?”
Lộc Tế Tế không nói gì.
"Ta dùng hộ chiếu giả, làm sao ngươi có thể tra được chuyến bay của ta, biết ta đến Trung Quốc?" loli chín tuổi tò mò hỏi.
Lộc Tế tế thở dài, sâu kín nói: "Hộ chiếu giả ngươi dùng, ta đương nhiên không tra được.
Nhưng mà, ngươi cái này con nhóc lanh chanh ngu ngốc.
Ngươi để lại hộ chiếu thực của ngươi ở nhà mà không cầm đi!
Thế nên, ta biết ngươi trộm lén lút sau lưng ta chạy ra ngoài làm gì đó.
Làm chuyện gì đó, lại phải lén lút sau lưng ta…
Như vậy ngươi đi đâu, nếu ta còn không đoán được, ta chính là một kẻ ngốc.”
Lộc Tế Tế cẩn thận nói xong cuối cùng, bàn tay đã chậm rãi di chuyển đến đầu loli chín tuổi, nhẹ nhàng xoa xoa tóc nàng.
Mắt thấy sư phụ cũng không có bộ dáng tức giận với mình, trong lòng của Tiểu Nãi Đường thở phào nhẹ nhõm: "Cái kia, chồng ngươi…"
"Ừm?!" Lộc Tế Tế nheo mắt lại.
"Khụ khụ, ý ta là, cha con ngươi…" Tiểu Nãi Đường lại sửa miệng.
“Hừ!”
“… Được rồi, gã cặn bã kia, hắn hình như rất lợi hại a! Cư nhiên vừa rồi đều có thể phát hiện ta theo dõi. ”
"Hắn ta… Quả thật rất lợi hại." Lộc Tế Tế cắn răng, ngữ khí rất phức tạp.
Đưa mắt nhìn ra cửa sổ căn phòng đối diện… Trong ánh mắt của Lộc Tế Tế, mang theo một tia hương vị yêu hận đan xen…
"Sư phụ! Bây giờ hắn cũng ở đây, chúng ta hãy tìm hắn ta!
Ngươi đều bị hắn ăn sạch sẽ, hắn cũng đừng nghĩ không nhận nợ!!”
Tiểu Nãi Đường hưng phấn thấp giọng nói.
"…" Lộc Tế Tế trừng mắt nhìn tiểu loli thiên tài này một cái, lại quay đầu đi, khẽ thở dài: "Đừng náo loạn… Theo ta về nhà ~"
Ngay cả khi về nhà, nửa đêm cũng không có chuyến bay.
Tiểu loli bị áp giải trở về khách sạn nghỉ ngơi vài tiếng đồng hồ.
Sau khi trời sáng, dưới sự cảnh cáo nghiêm khắc của Lộc Tế Tế, Tiểu Nãi Đường dường như đã từ bỏ kế hoạch gây sự.
"Máy bay buổi chiều mới cất cánh!
Còn nửa ngày nữa, chúng ta liền tùy tiện đi dạo một chút được không?
Đi ăn món lần trước, gọi là gì nhỉ… Tôm hùm đất! Đúng rồi, tôm hùm đất!
Ta nhớ thứ đó ăn rất ngon!!
Lộc Tế Tế, ngươi đưa ta đi ăn tôm hùm đất được không?
Lần sau quay lại, ta e là không biết khi nào.
Chỉ cần đưa ta đi ăn một lần!!”
Bị đồ đệ thông minh nhất của mình dây dưa nửa giờ, Lộc Tế Tế thở dài, gật gật đầu.
Hỏi nhân viên tại quầy lễ tân của khách sạn, sau khi biết được một con phố gần khách sạn, có một quán tôm hùm địa phương rất nổi tiếng.
Nhưng khoảng cách vài trăm mét. Vậy nên, hai thầy trò quyết định đi bộ.
Lúc đi tới ngã tư, mắt thấy bên cạnh có một cửa hàng bánh ngọt, trong lòng Tiểu Nãi Đường bỗng nhiên khẽ động , lôi kéo Lộc Tế Tế đi vào trong.
"Mua cho ta một phần bánh su kem! Chính là bỗng nhiên muốn ăn!”
Tiểu Nãi Đường cười, bỗng nhiên nói: "Đúng rồi Lộc Tế Tế, ta nói cho ngươi biết một chuyện đáng mừng.
Lần đầu tiên lúc ta đến Kim Lăng, ta đã gặp một đứa trẻ rất kỳ lạ.
Là một người nước ngoài oh, trông rất bình thường, nhưng nó khiến ta có một cảm giác rất thông minh, đôi mắt sáng … Hơn nữa…
Ôi, ngươi nghe ta nói!
Ta lúc ấy đã cảm thấy, hắn hình như rất thích hợp lừa gạt tới đây làm đồ đệ cho ngươi a!!”
Nói xong, Tiểu Nãi Đường lại phát hiện, Lộc Tế Tế tựa hồ có chút không yên lòng.
Ngẩng đầu lên, liền thấy đôi mắt xinh đẹp tinh tế của Lộc Tế Tế đã híp lại, sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía trước!
Trong cửa hàng bánh ngọt, một cậu bé trong tay cầm một gói bánh quy đang đi ra, trước mặt liền nhìn thấy Lộc Tế Tế và Tiểu Nãi Đường.
Còn mỉm cười, vẫy vẫy tay với hai cô gái.
"Xin chào các ngươi."
Cậu bé đi qua cùng một nụ cười.
-----