Ông Bố Chiến Thần

Chương 159

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Vậy được rồi, nếu cậu Long cần, nhất định phải nói với chúng tôi đó. Trung tâm thương mại Tiềm Long là địa bàn của nhà họ Tần, chỉ cần là ở trong địa bàn của nhà họ Tần, không ai dám động đến cậu”.  

Trương Thúc Kỳ liếc nhìn Thái Thắng Mai, nói bằng giọng điệu bình tĩnh.  

“Ừm, tôi biết rồi”.  

Long Thiên Tiếu thản nhiên đáp lại một tiếng, Trương Thúc Kỳ nghe thấy vậy liền gật gật đầu, sau đó rời đi. Thái Thắng Mai dẫn người đến, bọn họ vây quanh bàn của Long Thiên Tiếu.  

Đám người thấy vậy, cũng ào ào tới xem náo nhiệt, có lẽ chuyện này không đơn giản, chỗ này ít nhất cũng phải có hàng chục người.  

“Đây chính là nhà họ Vương à, nhiều người đến vậy, tôi nghe nói đám côn đồ do nhà họ Vương nuôi dưỡng, thân thủ của người nào người nấy đều không tầm thường”.   

“Chẳng thế à, người phụ nữ này đúng là người nhà họ Vương, kiểu này chàng trai kia xong đời rồi”.  

“Sợ rằng kiểu này là giả vờ ra vẻ ta đây, thế mà lại từ chối sự giúp đỡ của nhà họ Tần!”  

Đám người thấy vậy xì xào bàn tán. Hai tay khó địch lại bốn tay, có nhiều người đến như vậy, xem cậu Long này xử lý như thế nào, bọn họ có chút mong đợi.  

“Tuyết Cầm, Vận Nhi, hai người đưa mẹ và Tiểu Tịch ra chỗ khác đi, chuyện ở đây, để anh giải quyết”.  

Bị bao vây bởi rất nhiều người, Long Thiên Tiếu không hề hoảng sợ, mà bình tĩnh nói.  

“Vâng”.  

Cố Tuyết Cầm khẽ cau mày, đáp lại, mặc dù cô tin tưởng vào khả năng của Long Thiên Tiếu, nhưng lúc này, cô vẫn không khỏi có chút lo lắng.  

“Anh, anh có chắc là mình đối phó được không?”  

Long Vận Nhi cũng có chút do dự nói, mặc dù cô ấy đã thấy thân thủ của Long Thiên Tiếu, nhưng nghe người khác nói, đám côn đồ nhà họ Vương này khác hẳn với nhưng tên côn đồ bình thường, anh trai cô thật sự có thể ứng phó được sao?  

“Yên tâm, không sao. Chút người này, đối với anh mà nói, chẳng là cái gì cả!”  

Khóe miệng Long Thiên Tiếu khẽ nhếch lên, có chút buồn cười nói, 5 năm trước, những gì anh phải đối mặt ở Nam Cảnh, ai mà chẳng tàn độc hung ác? So với mấy người ở Nam Cảnh đó, đám người này còn kém xa.   

“Đi đi, trông chừng mẹ và Tiểu Tịch, còn có chị dâu em nữa”.  

Thấy Long Vận Nhi còn có chút lưỡng lự, Long Thiên Tiếu lại nói.  

“Anh cẩn thận nhé”.  

Long Vận Nhi hạ quyết tâm nói.  

“Tiểu Tiếu, con phải thật cẩn thận, không ổn thì bảo ông Trương ra mặt”.  

Lý Bình cũng có chút lo lắng nói, bà không ngờ ăn một bữa cơm lại có thể xảy ra chuyện như vậy, bà cũng biết thân thủ của Long Thiên Tiếu và vẫn có một mức độ tin tưởng nhất định vào con trai của mình. Hơn nữa, hiện tại Long Thiên Tiếu là vệ sĩ của nhà giàu, có thể trở thành vệ sĩ của bọn họ, thân thủ chắc chắn không cần phải nói.  

“Mẹ yên tâm”.  

Long Thiên Tiếu nói.  

“Chậc chậc chậc, thời khắc cuối cùng, tôi cho các người cơ hội lần cuối để nói lời từ biệt, sau này các người có khả năng âm dương cách biệt rồi”.  

Lúc này, Thái Thắng Mai bước ra từ đám đông, nói bằng giọng điệu vô cùng thâm độc.  

“Bà chủ, đây là người đã đánh bà sao?”  

Lúc này, người đàn ông vạm vỡ cầm đầu nhìn về phía Long Thiên Tiếu hỏi.  

“Đúng, chính là tên rác rưởi đó, các người thủ tiêu cậu ta đi”.  

Thái Thắng Mai tức giận đến nghiến răng, tàn bạo nói.  

“Trông chân tay chẳng ra làm sao cả, thật ra bà không cần gọi nhiều người đến như vậy, một mình tôi cũng có thể xử lý được cậu ta”.  

Người đàn ông cầm đầu khinh thường nhìn Long Thiên Tiếu, châm chọc nói. Nói xong, bàn tay to của hắn hướng về phía bả vai của Long Thiên Tiếu, chỉ là tay vẫn chưa nắm được bả vai liền bị Long Thiên Tiếu tóm lấy cổ tay.  

Cánh tay dày như cẳng chân bị bàn tay to lớn Long Thiên Tiếu bắt lấy, hắn ta không thể nhúc nhích được.  

Long Thiên Tiếu dồn lực vào lòng bàn tay, anh dùng sức nâng lên, một tay tóm lấy tay người đàn ông, trực tiếp nâng hắn ta lên, sau khi thân thể người đàn ông to lớn xoay quanh không trung một vòng rưỡi, cả người hắn ta ngã nhào xuống mặt đất.  

“Woa.... hắn ta bị quăng rồi”.  

“Đáng sợ, đây là cao thủ sao? Sức mạnh thật khủng khiếp”.  

“Mẹ kiếp, xem ra là một cao thủ!”  

Sau khi Long Thiên Tiếu dùng một tay ném văng người đàn ông lực điền, trong đám đông vang lên tiếng gào thét, đây là ma quỷ sao? Người đàn ông đó cũng phải nặng từ một đến một trăm năm mươi cân, có thể nói, nhìn dáng người liền thấy được Long Thiên Tiếu và người đàn ông này không cùng một số cân nặng.  

Song, với kích thước cơ thể chênh lệch lớn như vậy, người bị quăng quật lại là người đàn ông vạm vỡ kia, hơn nữa còn bị Long Thiên Tiếu dùng một tay nâng lên.  

Thái Thắng Mai thấy vậy, bà ta cũng choáng váng, nhìn con quỷ nghèo hèn gầy yếu là thế mà sức lực lại lớn như vậy, có thể dùng một tay hất ngã một người đàn ông khỏe mạnh hơn một trăm cân.  

“Ông trùm Chu, cậu đang làm cái trò gì vậy? Cậu là diễn viên sao? Tôi kêu cậu đến làm việc, sao cậu lại diễn trò cho tôi xem?”  

Đầu óc Thái Thắng Mai quay cuồng, bà ta hét lên.  

“Bà chủ, tôi…”  

Ông trùm Chu nghe xong mặt mày đau khổ, quỷ mới biết đã xảy ra chuyện gì, hắn ta chưa kịp ra tay đã phải đối mặt với một trận quay cuồng. Hơn nữa, hắn phát hiện cánh tay của mình không còn cảm giác nữa, dường như nó không phải là của hắn nữa vậy.  

Hắn run rẩy bò dậy từ trên mặt đất, nhìn về phía Long Thiên Tiếu, tràn đầy hận ý, xấu hổ, quá xấu hổ, hắn ta vậy mà lại bị người khác quăng quật bằng một tay.  

Ở thành phố Lâm Giang nhiều năm như vậy, chưa bao giờ hắn phải trải qua cảm giác xấu hổ như ngày hôm nay.  

“Không phải nói là gọi điện cho chồng sao? Chồng bà đâu? Hay là những người được đưa tới đều là chồng của bà? Người đàn bà lăng loàn? Đồ dùng công cộng?”  

Long Thiên Tiếu khẽ mỉm cười, nhàn nhạt nói.  

“Ha ha ha… anh bạn này thật vui tính”.  

“Cạn lời, bà ta nói đi gọi chồng, kết quả dẫn theo một đám đàn ông đến, ha ha ha!”  

“Quá giỏi, không phải nhiều chồng có thể tha hồ mây mưa, muốn làm gì thì làm sao?”  

Ngay khi Long Thiên Tiếu vừa nói xong, tất cả mọi người đều thầm cười nhẹ, xì xào bàn tán, những tiếng cười đó rơi vào tai Thái Thắng Mai khiến sắc mặt bà ta tái nhợt. Ở thành phố Lâm Giang, bà ta cũng được coi là người có chút danh tiếng, ở đây lăn lộn nhiều năm như vậy, bà ta chưa bao giờ phải nếm mùi xấu hổ như vậy.  

“Không cho phép làm nhục bà chủ, đi chết đi”.  

Cuối cùng ông trùm

Bình Luận (0)
Comment