Ông Bố Chiến Thần

Chương 160

“A! A…máu, đây là máu, tôi bị cắt cổ, bị cắt cổ! Chết rồi, tôi sắp chết rồi!”  

Thấy bàn tay dính máu dưới cổ, ông trùm Chu lập tức hoảng sợ, vẻ mặt méo mó, khóc rống lên, nước mắt cũng sắp trào ra.  

Mọi người nghe thấy vậy, đồng thời ngẩn ra, nhất là đám côn đồ do Thái Thắng Mai dẫn tới, bọn họ theo bản năng lui về phía sau hai bước, vô cùng sợ hãi.  

“Cậu… cậu dám giết người!”  

Thái Thắng Mai chỉ về phía Long Thiên Tiếu, nhất thời không nói nên lời, lùi lại vài bước, nói chuyện không được lưu loát nữa.  

“Không chết được, chỉ bị thương thôi. Tôi thuận tay cắt một ít động mạch nhỏ. Lần này tôi cắt động mạch nhỏ, lần sau khó nói, chuyện này tùy xem tâm trạng của tôi thế nào đã”.  

Long Thiên Tiếu rót cho mình một tách trà rồi chậm rãi uống, uống xong, anh mới bình thản nói.  

Người đàn ông kia nghe thấy vậy, nhất thời yên tâm hơn rất nhiều.  

“Tuy nhiên, nếu không băng bó kịp thời, sẽ mất quá nhiều máu và chết trong vòng vài phút”.  

Lúc này, Long Thiên Tiếu lại bổ sung thêm một câu, nghe được những lời này, trong lòng ông trùm Chu vừa mới thả lỏng chưa được bao lâu giờ đây lại thắt chặt lại, bởi vì hắn ta phát hiện, cổ mình vẫn còn đang chảy máu.  

“Bà chủ, bà chủ, tôi về trước đây. Trên tôi còn có mẹ già 80 tuổi, dưới tôi còn có con gái 18 tuổi, tôi không thể chết, tôi phải về trước đi băng bó đây”.   

Ông trùm Chu như sắp khóc vậy, ôm chặt lấy cổ rồi nhanh chóng rời đi, trung thành gì, tiền bạc gì, tất cả đều không quan trọng bằng cái mạng chó của hắn ta.  

Nếu chết, chẳng còn gì cả.  

“Cậu…”  

Thái Thắng Mai nghe xong liền choáng váng, bà ta không thể ngờ rằng ông trùm Chu có thân thủ tốt như vậy mà lại không có cơ hội để ra tay, con quỷ nghèo hèn này thực sự mạnh đến vậy sao?  

“Xùy…Nhà họ Vương nuôi chó kiểu gì vậy?”  

“Cùi bắp, sida, bị người khác ném văng không nói, còn suýt chút nữa bị cắt cổ, các người đến đây để làm trò cười hả? Ha ha ha…”  

“Mở miệng ra là nhà họ Vương, làm cho tôi đây còn tưởng rằng nhà họ Vương lợi hại lắm, hóa ra là một lũ cùi bắp”.  

Đám người đến xem náo nhiệt xung quanh còn chê chuyện chưa đủ lớn, ông trùm Chu vừa đi, mọi âm thanh chế giễu vang lên bốn phía.  

“Chậc chậc chậc, mấy chục người không dám động đến anh chàng lão luyện này sao?”  

“Cùi quá, về nhà nuôi lợn đi!”  

“Nhà họ Vương nuôi chó không được, không dám cắn người!”  

“Mấy chục người mà không dám ra tay, đúng là yếu đuối, có lên nữa không vậy, không lên đừng lãng phí thời gian, không lên thì quỳ xuống dập đầu trước người anh em này đi, sau đó phiền cút ra ngoài cho!”  

Thấy mọi người xung quanh bắt đầu rì rào chửi bới, đám người Thái Thắng Mai dẫn đến, sắc mặt người nào người nấy đen như tro tàn, xấu hổ, quá xấu hổ.  

“Các người, các người chết hết rồi à? Chỉ có một mình cậu ta, các người sợ cái gì, các người không đánh lại được cậu ta thì không biết bắt vợ và con gái của cậu ta sao?”  

Thái Thắng Mai vô cùng tức giận, hét lên một cách mù quáng, bà ta chỉ vào đám người Cố Tuyết Cầm đang đứng ở phía sau.  

“Chậc chậc chậc, bà già này thật độc ác, người nào làm người nấy chịu, vậy mà còn có chủ ý muốn đánh con nhà người ta”.  

“Đúng vậy, ác quá”.  

“Con mụ già hèn hạ, người nhà họ Vương đều đê tiện như vậy sao?”  

Mọi người bàn tán xôn xao, nghe thấy những lời xúc phạm độc ác này, sắc mặt của Thái Thắng Mai càng trở nên tồi tệ, là người nhà họ Vương, bà ta chưa bao giờ bị người khác nhục mạ như vậy, cũng không có ai dám mắng chửi bà ta như thế này, hôm nay bà ta đã được nếm thử các đãi ngộ mà từ trước đến nay chưa từng có.  

Hôm nay mất mặt như vậy, đều là bởi vì lũ nghèo hèn kia.  

Nghe thấy lời nói của Thái Thắng Mai, Long Thiên Tiếu khẽ cau mày, ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên một đường cong tà mị, cả người phát ra sát khí.   

“Mẹ kiếp, sao có cảm giác hơi lạnh nhỉ”.  

“Tôi cũng thế, có phải mở điều hòa đúng không?”  

“Không phải chứ, bây giờ mới là đầu mùa thu thôi mà”.  

Long Thiên Tiếu toát ra một luồng khí đáng sợ, sát khí trên người anh được hình thành bằng cách gi3t chết vô số người, lọai khí thế này có thể khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.  

Thái Thắng Mai cũng cảm thấy lạnh trong lòng.  

“Các người điếc sao? Bắt người phụ nữ và đứa trẻ đó lại đây cho tôi. Người phụ nữ đó xinh đẹp như vậy, hời cho các người quá rồi, các người tùy ý làm nhục, nhà họ Vương chống lưng cho các người, cho dù chơi chết người phụ nữ đó, nhà họ Vương cũng sẽ bảo vệ cho các người”.  

Thái Thắng Mai chỉ vào Cố Tuyết Cầm nói, một số tên côn đồ trong số đó nghe xong, trong mắt lóe lên tia sáng, dược dược dục thí, mẫu đơn hoa hạ tử, tác quỷ dã phong lưu, Cố Tuyết Cầm thực sự quá đẹp, tướng mạo lẫn thân hình đều vô cùng quyến rũ.  

*Mẫu đơn hoa hạ tử, tác quỷ dã phong lưu: Là câu nam giới dùng để biểu tỏ tình cảm, tình yêu, tình ngưỡng mộ …đối với người đẹp, vì người đẹp có thể làm bất cứ chuyện gì, chết cũng vui lòng.  

“Lên, cùng lên!”  

Hàng chục tên côn đồ nhà họ Vương thấp giọng quát, có vài tên nóng vội, đã xông về phía Cố Tuyết Cầm và Long Tiểu Tịch. Chỉ là vào lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện chặn đường bọn họ.  

Bọn họ ngẩng đầu lên, thấy một gương mặt lạnh lùng đang nhìn xuống họ, ánh mắt đó đằng đằng sát khí, cảm nhận được ánh mắt này, họ như thể đang đối mặt với một con quỷ có một không hai vậy.  

“Các anh em cùng nhau tiêu diệt hắn ta!”  

Đợi đám người đó phản ứng lại rồi gầm lên, đồng loạt xông về phía Long Thiên Tiếu, tập trung sức lực thành một khối, nhưng tốc độ của Long Thiên Tiếu cực kỳ nhanh, một tay anh đặt lên vai một người trong số họ, sau đó liền nghe thấy tiếng kêu gào thất thanh.  

Tên côn đồ bị Long Thiên Tiếu túm lấy bả vai ngã xuống đất, không ngừng lăn lộn, trông vô cùng đau đớn.  

“Bịch!”  

Long Thiên Tiếu lại dùng chân đá văng một tên côn đồ khác, tên đó nặng cả trăm kg nhưng lại bị anh đạp dính bay vào tường.  

Mấy chục người ào ào xông lên, thậm chí bọn họ không có cơ hội để tiến đến gần Long Thiên Tiếu, tình huống hiện tại, giống như một người lớn đang chơi đùa với một đám trẻ con lông bông vậy.  

“Mẹ kiếp, dữ tợn quá, dùng một chân đá văng người khác dán chặt vào tường!”  

“Người anh em này mạnh thật đó, sức lực quá kinh người, cậu ta đã từng trải qua lớp huấn luyện đặc biệt sao?”  

“Thế này cũng thường thôi, anh xem cái người vừa bị cậu ta nắm bả vai kia kìa, tôi thấy vai của hắn ra dường như trực tiếp bị bóp nát rồi”.  

“Chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng bất chân nhân, cao thủ, cao thủ!”  

*Chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng bất chân nhân: để chỉ những người giỏi giang, có tài nhưng không để lộ tài năng của mình ra bên ngoài.  

“Vai của một người có thể bị nghiền nát chỉ bằng một cái nắm tay. Tay của cậu ta có lẽ không phải là tay bình thường mà là móng vuốt của rồng, sức mạnh này quá kinh khủng”.  

Đám người xôn xao bàn tán bởi vì trận chiến trước mắt còn hay hơn cả phim điện ảnh.  

Long Thiên Tiếu đứng chặn trước mặt Cố Tuyết Cầm, Long Tiểu Tịch, Long Vận Nhi và Lý Bình, có hàng chục tên côn đồ nhưng không một một tên nào có thể vượt qua anh nửa bước.  

Không ngoa khi nói rằng đây là tình huống một người có thể chống lại nhiều người.  

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thấy ngày càng có nhiều tên côn đồ bị Long Thiên Tiếu đánh cho không đứng dậy được, cuối cùng Thái Thắng Mai cũng cảm thấy không ổn, bà ta không thể ngờ rằng kẻ nghèo kiết xác ma chê quỷ hờn này lại đánh giỏi như vậy!  

Bà ta vô cùng sợ hãi, nuốt nước bọt, liên tục lùi về phía sau, muốn tìm cơ hội để chuồn đi.
Bình Luận (0)
Comment