Ông Bố Chiến Thần

Chương 55

Chương 55: Bố tết tóc xấu lắm

“Tại sao lại không chứ?”

Ánh mắt Long Thiên Tiếu trầm ngâm, mang ý sâu sa nói.

Cố Tuyết Cầm nghe thấy thế thì chỉ khẽ cau mày, nhìn ra ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ. Trong lòng cô có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng cô biết ở thời điểm hiện tại không nên gọi.

“Nhà họ Tôn ở thành phố Lâm Giang có gốc rễ thâm sâu, đặc biệt là trong chuyện làm ăn, quan hệ sâu rộng”.

Cố Tuyết Cầm lại nói.

“Chuyện nhà họ Tôn, ở thành phố Lâm Giang này ai nhúng tay vào thì người đó chết. Việc làm ăn của nhà họ Tôn nếu chỉ đơn giản như bề ngoài thì đương nhiên họ sẽ cần chút thời gian, nhưng nhà đó không phải là kinh doanh bình thường đâu”.

Long Thiên Tiếu lắc đầu nói.

Khoảng hơn 20 phút sau, xe taxi dừng lại trước khu A khu dân cư Vân Lan Sơn.

“Xin hỏi hết bao nhiêu tiền vậy?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Không cần trả tiền, chút tiền này tính gì đâu!”

Bác tài vô cùng khách sáo nói.

“Một ngàn, cộng thêm phí thời gian cho chú”.

Long Thiên Tiếu đặt một sấp tiền lên ghế ngồi, sau đó xuống xe.

“Ôi… thế này thì nhiều quá”.

Bác tài hơi khó xử, nói. Long Thiên Tiếu kiên quyết nên ông ấy cũng không tiếp tục tranh luận. Sau khi chào tạm biệt, Long Thiên Tiếu đưa Long Tiểu Tịch và Cố Tuyết Cầm đi vào khu nhà.

Bây giờ đã là ba giờ chiều, sau khi trở về nhà thì điện thoại của Long Thiên Tiếu cũng vang lên.

“Có chuyện gì vậy?”

Long Thiên Tiếu mở điện thoại thì thấy là Lâm Hi gọi tới.

“Anh cả, đã điều tra rõ chuyện của Lôi Hổ. Không biết bây giờ anh có tiện ra ngoài không? Chúng ta gặp mặt nói chuyện một lát”.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng của Lâm Hi.

“Được. Nói cho tôi địa chỉ, một tiếng sau gặp lại. Vừa hay, tôi cũng có chuyện muốn nói với cô”.

“Không sao, đợi một chút tôi gửi anh định vị”.

Lâm Hi nói tạm biệt, sau đó cúp điện thoại. Sau khi về nhà, Long Tiểu Tịch xuống lầu chơi, nên trong phòng chỉ còn một mình Long Thiên Tiếu.

Đặt điện thoại xuống, Long Thiên Tiếu hơi sững sờ, vì anh phát hiện Cố Tuyết Cầm đang đứng ở cửa, có chút rụt rè nhìn Long Thiên Tiếu.

“Sao thế?”

Trong lòng Long Thiên Tiếu rất nghi ngờ, tại sao Cố Tuyết Cầm lại dùng ánh mắt kỳ quái đó để nhìn anh.

“Tôi vừa mới nhận được tin. Một tiếng trước, giá cổ phiếu của mấy công ty chi nhánh trụ cột của nhà họ Tôn liên tục rớt xuống giá sàn. Tất cả vốn gần như đồng thời bị rút hết. Nhà họ Tôn chịu tổn thất nặng nề, chuỗi vốn bị đứt đoạn, chắc là chỉ có thể tuyên bố phá sản”.

Cố Tuyết Cầm đứng ở cửa phòng, bình tĩnh nói. Cô vốn cho rằng, ở thành phố Lâm Giang, nhà họ Tôn cũng được coi là thâm căn cố đế, nhưng không ngờ lại không chịu nổi một đòn, chỉ trong một ngày đã đảo lộn kinh thiên động địa.

Cả một đế chế thương mại gần như bị sụp đổ trong thời gian một đêm.

“Ừ”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.

“Anh không thấy khó tin sao?”

Cố Tuyết Cầm lại hỏi.

“Không. Chuyện tôi đã từng nói, nhất định sẽ thực hiện. Trên đời này, người muốn làm việc cho tôi rất nhiều, chỉ xem tôi có đồng ý hay không”.

Long Thiên Tiếu nhìn Cố Tuyết Cầm sau đó nói.

“Chuyện nay ai làm thay anh? Ở thành phố Lâm Giang, nhà giàu có quyền lực lớn như thế không nhiều. Mấy công ty đã niêm yết của nhà họ Tôn gặp tấn công từ nguồn vốn bên ngoài mới sụp đổ toàn bộ”.

Cố Tuyết Cầm vô cùng nghi ngờ, chuyện này có liên quan đến Long Thiên Tiếu. Vậy thì, ai đã giúp Long Thiên Tiếu làm việc đó?

“Cô không cần nghĩ nhiều đến chuyện này đâu. Bây giờ tôi phải ra ngoài một lát. Cho tôi mượn xe máy điện của cô”.

“Ở trong phòng, tôi đi lấy cho anh”.

Cố Tuyết Cầm nói.

“Giúp tôi chăm sóc Tiểu Tịch một lát nhé, khoảng một tiếng nữa thì tôi về”.

Long Thiên Tiếu lại nói. Cố Tuyết Cầm nghe thấy thế thì gật đầu, sau đó đưa chìa khóa cho Long Thiên Tiếu.

“Ngày mai Tiểu Tịch phải lên lớp. Đến lúc đó chúng ta đưa con bé đến lớp mẫu giáo rồi đi thăm ông. Chỗ tôi đi làm cùng đường với trường của Tiểu Tịch và chỗ làm của anh. Sau này chiếc xe này anh dùng đi, đưa tôi và Tiểu Tịch đi làm, đi học rồi anh đi làm sau”.

Cố Tuyết Cầm đưa chìa khóa cho anh rồi nói.

“Được”.

Long Thiên Tiếu gật đầu, cầm lấy chìa khóa. Anh xuống lầu, lái chiếc xe máy ra ngoài.

“Tiểu Tịch, đến phòng của chị đi”.

Ra khỏi phòng Long Thiên Tiếu, Cố Tuyết Cầm gọi lớn. Lúc này, cô bé đang chơi đùa ở dưới lầu, nghe thấy thế thì đi lên ngay.

“Chị Tuyết Cầm, tìm em sao?”

Long Tiểu Tịch đi vào phòng Cố Tuyết Cầm, đến trước mặt cô, chớp chớp mắt hỏi.

“Em xuống đó làm gì thế?”

Cố Tuyết Cầm ngồi trước bàn trang điểm, sửa sang đầu tóc sau đó hỏi.

“Em đọc sách”.

Long Tiểu Tịch cầm quyển sách giấu sau lưng ra. Đó là một quyển sách cũ.

“Ai cho em quyển này?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Dì Trương cho em”.

“Em đọc có hiểu không?”

Cố Tuyết Cầm cầm lấy quyển sách. Thì ra là một quyển Tam Tự Kinh, nhìn rất cũ.

“Em hiểu đấy. Dì Trương tốt lắm. Dì ấy dạy em đọc chữ, viết chữ, còn cho em học thuộc lòng”.

Long Tiểu Tích gật đầu, khẳng định chắc nịch nói.

“Vậy em đọc cho chị nghe xem nào”.

Cố Tuyết Cầm véo nhẹ vào hai cái má phúng phính của Long Tiểu Tịch, yêu chiều nói.

“Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cạn, tập tương viễn…”

Long Tiểu Tịch trôi chảy đọc thuộc lòng, Cố Tuyết Cầm nghe thấy thế thì hai mắt sáng lên.

“Giỏi quá, sau này Tiểu Tịch sẽ học giỏi nhất trường luôn”.

Cố Tuyết Cầm ôm Long Tiểu Tịch đặt ngồi trên chân cô, xoa xoa cái đầu nhỏ của Long Tiểu Tịch.

“Đương nhiên rồi ạ. Bố nói, chỉ cần em ngoan, nghe lời, đi học thì cố gắng học tập thì mẹ sẽ về với Tiểu Tịch”.

Long Tiểu Tịch lại nói.

“Thế sao, anh ấy thật sự đã nói vậy à, em tin không?”

Đôi mắt đẹp của Cố Tuyết Cầm sáng lên, hỏi.

Long Tiểu Tịch nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên, đáng thương nhìn Cố Tuyết Cầm, sau đó lắc đầu tỏ ra không tin.

“Sao thế?”

“Tiểu Tịch biết mẹ đã mất sớm rồi, Tiểu Tịch là đứa bé không có mẹ”.

Long Tiểu Tịch nhìn Cố Tuyết Cầm, trong mắt long lanh ánh nước, nhưng cô bé vẫn kiên cường không cho nước mắt rơi xuống.

Vào giây phút đó, Cố Tuyết Cầm hiểu ra, tâm lý đứa nhỏ này phức tạp hơn các bạn đồng trang lứa rất nhiều, suy nghĩ cùng chín chắn hơn, có lẽ là do liên quan đến môi trường sống.

“Trên đời này, ai cũng có mẹ. Tiểu Tịch cũng có mẹ. Nhưng mẹ của Tiểu Tịch lại ở trên trời cao nhìn em lớn lên từng ngày”.

Cố Tuyết Cầm bỗng cảm thấy đau lòng, có chút cảm động nói.

“Thật sao?”

Long Tiểu Tịch chớp mắt, hỏi.

“Chị thắt bím tóc đẹp cho em nhé, được không?”

Cố Tuyết Cầm không biết trả lời thế nào, chỉ chuyển chủ đề nói.

“Được. Cảm ơn chị. Bố em tết tóc xấu chết đi!”

Long Tiểu Tịch ngoan ngoãn nói, Cố Tuyết Cầm ôm cô bé rồi đặt ngồi trước bàn trang điểm, bắt đầu giúp cô bé tết tóc.

Bình Luận (0)
Comment