Ông Bố Chiến Thần

Chương 56

Chương 56: Người thích rượu, một đời ngang tàng khắp thế gian

Long Thiên Tiếu lái xe máy điện phi nhanh như bay, luồn lách qua các con phố, rồi dừng lại trước một lầu gác mang phong cách cổ xưa bên sông. Ở cửa lầu có treo một tấm bảng hiệu, bên trên có viết mấy chữ “Tiểu Vũ Tiền Các”.

“Thưa anh, không phải khách của lầu chúng tôi thì không được dừng xe ở đây”.

Long Thiên Tiếu vừa xuống xe, khóa cổ xong thì một cô gái có vẻ là phục vụ đi tới, nói.

“Tôi là khách của các cô, tôi ở đây đợi người”.

Long Thiên Tiếu nói. Anh cũng không ngờ, Lâm Hi lại hẹn anh ở nơi như thế này.

“Thưa anh, anh đừng đùa nữa. Những khách hàng của chúng tôi tới đây đều chi ít nhất ba ngàn trở lên, hơn nữa quần áo không gọn gàng thì không được vào”.

Cô phục vụ lắc đầu, bất lực nói. Long Thiên Tiếu nghe thấy thế, nhìn lại quần áo trên người mình. Tuy rằng chúng không phải là đồ xa xỉ nhưng nhìn tổng thể cũng không đến nỗi không gọn gàng chứ!

Nhưng, so với người đi ra đi vào ở đây, thì quả thật anh hơi khác lạ. Không phải bộ dạng của người bận rộn mặc vest phẳng phiu, giày da bóng lộn. Cũng không phải lụa là gấm vóc, nhìn là biết người giàu có. Tóm lại, người như anh, không nên xuất hiện ở đây.

“Két!”

Đúng lúc này, một chiếc Lamborghini đỗ ở bên cạnh. Lâm Hi bước xuống từ trên xe, nhân viên phục vụ thấy vậy thì mắt sáng lên, vội vàng đi qua đón tiếp.

“Chào cô, mời cô vào trong”.

Phục vụ vội vàng nói, nhưng Lâm Hi phớt lờ cô ta, đi thẳng tới chỗ Long Thiên Tiếu.

“Anh cả, ngại quá. Vừa rồi tôi có chút chuyện nên đến muộn một chút, anh đợi lâu chưa?”

Lâm Hi tỏ vẻ xin lỗi nói.

“Tôi đến được một lúc rồi”.

Long Thiên Tiếu mỉm cười, phục vụ đứng bên nghe thấy vậy thì có chút bối rối. Nếu đúng theo quy định thì cô ta không được cho Long Thiên Tiếu đi vào, nhưng không thể không cho Lâm Hi đi vào. Nhìn xe của Lâm Hi là biết cô ấy không đơn giản.

Nhưng không biết người đẹp giàu có như thế tại sao lại liên quan đến kẻ rách rưới này.

“Sao anh không đi vào trước?”

“Cô này nói tôi không được dựng xe ở đây, bảo tôi quần áo không ngay ngắn nên không được vào”.

Long Thiên Tiếu cũng chẳng biết phải làm sao.

“Sao thế?”

Lâm Hi nghe thấy thế thì mặt cũng đổi sắc còn nhân viên phục vụ thì cúi thấp đầu như phạm phải tội lớn.

“Thưa cô, xin lỗi cô, tôi không biết đây là bạn của cô”.

Phục vụ vội vàng nói.

“Tôi sẽ phản ánh chuyện này đến ông chủ của các cô, sau này cô không cần đến đây làm nữa”.

Lâm Hi tức giận nói. Phục vụ nghe thấy thế thì sắc mặt trắng bệch.

“Thôi bỏ đi, hiểu lầm cả mà. Cô ta cũng chỉ là người làm thuê, làm khó người ta làm gì?”

Long Thiên Tiếu xua tay, sau đó nói.

“Vậy thì bỏ qua lần này, còn không đi trước dẫn đường đi”.

Lâm Hi nghe lời anh, rồi nói.

“Cảm ơn cô, cảm ơn anh, mời hai vị đi theo tôi”.

Phục vụ nghe thấy vậy thì như được ân xá, ánh mắt nhìn Long Thiên Tiếu cũng đầy cảm kích. Cô ta dẫn đường cho Long Thiên Tiếu và Lâm Hi đi tới một phòng riêng sang trọng. Sau khi đưa Long Thiên Tiếu và Lâm Hi vào phòng xong, phục vụ thầm kinh ngạc.

Đây là phòng riêng chữ Thiên của Tiểu Vũ Tiền Các, là phòng trà riêng của ông chủ. Những công cụ để pha trà, lá trà sử dụng ở đây đều là những thứ vô cùng đắt đỏ. Phòng riêng này chưa từng dùng để tiếp bất kỳ người khách nào ngoài ông chủ. Hôm nay, cô gái này lại đi thẳng đến phòng riêng chữ Thiên.

Hơn nữa, cô ta đã nghe được từ người quản lý hậu cần biết được, cô gái này thường đặt trước gian phòng đó. Nếu ông chủ không gật đầu thì ai mà đặt trước được phòng này chứ.

Do đó có thể thấy, thân phận của hai người trong phòng cao quý đến mức nào. Nghĩ tới đây, nhân viên phục vụ vẫn cảm thấy sợ hãi vì hành vi thô lỗ của mình, người có thể xuất hiện ở nơi cao cấp như Tiểu Vũ Tiền Các thì ai mà không có thân phận, không có địa vị. Xem ra sau này, cô ta phải mở to mắt ra chút mới được, nếu không đắc tội với người không được đắc tội vậy thì không bằng biến mất luôn cho rồi.

“Sao lại muốn tới đây uống trà vậy?”

Long Thiên Tiếu khoanh chân ngồi trước bàn trà, hỏi. Bên cạnh họ có một cô gái ăn mặc xinh đẹp đang pha trà cho họ, kỹ thuật điêu luyện, từng hành động đều có cảm giác tự nhiên, rõ ràng là được đào tạo chuyên nghiệp.

Khe hở ở trên bàn trà, nhìn có vẻ như là làm từ đá quý.

“Anh cả từng nói, người thích rượu đều là những kẻ ngang tàng, cuồng nhiệt trên đời. Người thích trà thì điềm đạm, nhẫn nại, tự tại, tốt bụng, không đòi hỏi, đầu óc cởi mở. Anh cả thích rượu nhưng lại ít uống rượu để giữ kỷ luật của bản thân. Mà hôm nay anh cả sống trong đời thường, nhẫn nhục gánh trọng trách, như sự đắng chát của trà. Nếu là năm năm trước, tôi nhất định sẽ mời anh cả uống rượu. Nhưng bây giờ, có lẽ anh cả thích uống trà hơn”.

Lâm Hi cũng khoanh chân ngồi xuống, thản nhiên nói. Long Thiên Tiếu nghe vậy thì khẽ gật đầu.

“Chắc cô biết, lần này tôi tới không chỉ vì chuyện của Lôi Hổ”.

“Đây là tài liệu của Lôi Hổ, là tài liệu điều tra nội bộ của chúng tôi, vô cùng chi tiết. Người này 18 tuổi đã gia nhập vào chiến khu Nam Cảnh, vì biểu hiện xuất sắc mà được đề cử tham gia vào cuộc sát hạch Ám Nhẫn, trở thành thành viên nòng cốt dưới tay anh cả. Có thể nói, đó là mong ước cả đời của hắn ta. Thực ra, hắn ta đã thông qua cuộc sát hạch Ám Nhẫn, nhưng sau đó mẹ hắn ta lại bị bệnh nặng nên đành chọn lựa giải ngũ, trở về chăm sóc mẹ những ngày cuối cùng”.

Sau khi Lâm Hi kêu nhân viên phục vụ đi ra ngoài thì đặt một bản tài liệu trước mặt Long Thiên Tiếu.

“Sau đó thì sao?”

“Mẹ của hắn ta đã qua đời bảy năm trước. Sau đó hắn ta đến thành phố Lâm Giang, sinh sống bằng nghề đấu quyền anh ở sàn đấu ngầm. Bởi vì có tài nghệ hơn người nên nhanh chóng nhận được sự tán thưởng của ông chủ sàn đấu, lại kết thân với một đám cùng chí hướng. Trước khi ông chủ sàn đấu qua đời năm năm trước thì giao sàn đấu cho hắn kinh doanh. Tên Lôi Hổ này cũng không phải là người không có đầu óc. Bây giờ sàn đấu này kinh doanh rất phát đạt, thậm chí còn mở rộng không ít, ví dụ như cung cấp dịch vụ bảo vệ các công ty lớn, tập đoàn lớn”.

Lâm Hi lại nói.

“Trong tay hắn ta có bao nhiêu việc kinh doanh bẩn thỉu?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Nói ra thì có lẽ anh cả không tin. Tuy Lôi Hổ này là một trong bốn thế lực ngầm lớn nhất tại thành phố Lâm Giang nhưng việc kinh doanh của hắn không có bất kỳ vết nhơ nào. Người này hành hiệp trượng nghĩa, tiếng tăm trên giang hồ không tệ, đám đàn em có nhiều cao thủ và rất trung thành”.

Lâm Hi nhìn Long Thiên Tiếu nói.

“Dù sao cũng là người đi ra từ chiến khu Nam Cảnh của tôi”.

Long Thiên Tiếu uống một ngụm trà, sau đó nói.

“Năm đó, anh cả đã đưa ra quy định, chỉ cần là người của chiến khu Nam Cảnh phạm tội, phản quốc thì dù ở chân trời góc biển cũng giết không tha. Những người đã rời khỏi chiến khu Nam Cảnh đều không dám quên điều này”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy thì gật đầu.

“Anh cả muốn thu dùng người này sao?”

“Đúng”.

“Nếu biết thân phận của anh thì chắc chắn hắn ta sẽ không từ chối”.

Lâm Hi khẽ gật đầu.

“Điều tôi muốn là để hắn ta làm việc dưới tay tôi nhưng lại không để lộ thân phận. Hắn ta không đáng để tôi phải lộ thân phận của mình”.

Long Thiên Tiếu nghe thấy thế thì lắc đầu nói.

Bình Luận (0)
Comment