Chương 318
Anh ta còn có thể tiếp tục, còn có thểi Lâm Bảo Châu đã không thể chịu đựng hành vi của Cố Gia Huy từ lâu rồi! Bùa bình an của Tô Thư Nghi đáng để anh ta liều mạng tranh giành như thế ư?
Cố Gia Huy, anh coi Lâm Bảo Châu em không tồn tại sao? Muốn tiêu hết gia sản trong một lần ngày hôm nay à! Chuyện này không thể được!
Lâm Bảo Châu đè tay Cố Gia Huy xuống, hạ thấp giọng: “Cố Gia Huy, anh điên rồi sao? Anh coi em là gì chứ? Nhiều tiền như thế, ba mươi tỷ! Anh… dù anh có đi xin ba anh thì ông ấy cũng sẽ không cho đâu!”
Lời Lâm Bảo Châu nói không phải không có lý. Dù hôm nay anh ta có đấu giá thành công bùa bình an, ba anh ta cũng sẽ rất tức giận, anh ta không thể góp được nhiều tiền như vậy trong một thời gian ngắn, không từ bỏ thì cũng chỉ có thể từ bỏ.
Cố Mặc Ngôn, chú thật tàn nhần!
Tô Thư Nghi, anh xin lỗi.
Người dẫn chương trình tiếp tục run rẩy nói: ‘Ba mươi tỷ lần một! Ba mươi tỷ lần hai! Ba mươi tỷ lần ba! Đấu giá thành công!”
Cuối cùng Cố Mặc Ngôn giành được lá bùa bình an này.
Người dẫn chương trình phất tay lên: “Chúc mừng Cố tổng!”
Cố Gia Huy rất thất vọng về bản thân mình, †âm trạng lập tức trở nên suy sụp, không còn hứng thú gì với mọi thứ xung quanh, bất lực ngồi trên ghế như một quả bóng xì hơi.
Anh ta đã thua, lại lân nữa thua Cố Mặc Ngôn.
Tô Thư Nghĩ biết ơn nói với Cố Mặc Ngôn: “Cảm ơn anh.”
Cố Mặc Ngôn cầm tay cô đặt vào lòng bàn tay trái. Giờ phút này hai người không cần nhiều lời, từ lâu họ đã đứng cùng một chõ, có cùng một mục tiêu, đó là làm cho đối phương yêu mình và vui vẻ hơn.
Tất cả khách mời đều khiếp sợ, cực kì hâm mộ Tô Thư Nghi.
Gố tổng yêu vợ mình thật đấy! Ngay khoảnh khắc anh đấu giá bùa bình an, cây bút máy kim cương đấu giá ban đầu đã không còn là gì cả.
Lúc này Tô Thư Nghỉ đã hoàn toàn sững SỜI Gì cơ? Cố Mặc Ngôn đấu giá bùa bình an của mẹ cô với giá ba mươi tỷ?
Sự kinh ngạc của những người ở hội trường cũng không bằng sự chấn động trong lòng Tô Thư Nghi.
Cô biết anh sẽ bảo vệ cô, nhưng không ngờ anh sẽ vì cô mà làm đến nước này.
Còn nhiều hơn cả Trình Thu Uyển.
Vậy có phải chứng tỏ ở trong lòng anh, cô quan trọng hơn Trình Thu Uyển không?
Tô Thư Nghi không thể không thừa nhận răng gặp được Cố Mặc Ngôn là may mắn của cô.
Cô nhìn Cố Mặc Ngôn, không kìm được hỏi: ‘Cố Mặc Ngôn, anh làm vậy có đáng không?”
Cố Mặc Ngôn bình tĩnh nhìn Tô Thư Nghi: “Chẳng phải lá bùa bình an này rất quan trọng với em sao? Cho nên nó đáng giá.”
Chỉ có thế thôi? Cố Mặc Ngôn không cảm thấy ba mươi tỷ này không đáng chút nào sao? Quả nhiên anh quan tâm cô, cũng rất để ý bùa bình an của cô, cũng coi nó như bảo bối giống cô.
Lúc trước Tô Thư Nghỉ giận Cố Mặc Ngôn vì chuyện của Cố Gia Huy giờ cũng đã dịu đi, cứ coi như lúc đó anh đang giở tính trẻ con vậy.
Nước mắt biết ơn ứ đọng trong mắt Tô Thư Nghi, núi băng trong lòng cô đã hoàn †oàn tan chảy, chưa từng có ai có thể cho cô nhiều ấm áp và ánh sáng như thế.