Chương 319
Lúc Cố Mặc Ngôn báo giá ba mươi tỷ thì buổi đấu giá cũng sắp đến hồi kết thúc, những vật phẩm còn lại lần lượt được người khác đấu giá.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc là bữa tiệc tối từ thiện cảm ơn, mọi người trong hội trường di chuyển đến nhà hàng.
Sau khi trải qua buổi đấu giá kịch liệt như thế, đến nhà hàng được trưng bày hoa tươi và đồ ăn ngon, nghe khúc nhạc du dương, †âm trạng cũng trở nên thoải mái hơn và bắt đầu chuyện trò vui vẻ.
Nhưng chủ đề chính của mọi người vân xoay quanh buổi đấu giá hôm nay đặc sắc cỡ nào.
Rất nhiều người đến mời rượu và nói chuyện với Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi không xen vào.
Cô không thích những nơi náo nhiệt và nhiều người lắm, cũng không biết nói lời khách sáo, thế là cô đi sang một bên, ngồi một mình trong góc nhà hàng uống rượu vang đỏ.
Buối đấu giá hôm nay đã mang lại rất nhiều cảm xúc cho Tô Thư Nghỉ. Cố Mặc Ngôn dũng cảm đấu giá, thêm cả việc ra tay cứu giúp nhiều lần làm cô cảm động.
Nhìn dáng vẻ anh ngồi trên xe lăn qua lại giữa đám đông, tràn đầy sức hút, trò chuyện vui vẻ, cô chợt cảm thấy rất yên tâm.
Cuối cùng cô cũng có người bảo vệ, hơn nữa người này rất đẹp trai và đầy nam tính.
Mặc dù đôi khi trông anh hơi lạnh lùng, biểu cảm lạnh như băng, nhưng thực chất rất ấm áp, yêu rất mãnh liệt.
Cố Mặc Ngôn đang nói chuyện với vài vị khách nước ngoài cách đó không xa, đột nhiên ngoảnh đầu lại nhìn về phía Tô Thư Nghỉ. Anh nháy mắt với cô, cô lập tức đỏ mặt. Cô cười ngọt ngào với anh, giơ ly rượu lên với anh rồi uống một hớp.
Ánh mắt Tô Thư Nghi vân dõi theo bóng dáng Cố Mặc Ngôn, chợt nghe thấy tiếng cãi vã từ góc bên cạnh, hình như là Cố Gia Huy và Lâm Bảo Châu.
Lâm Bảo Châu hỏi: “Cố Gia Huy, anh có biết vừa rồi trong buổi đấu giá anh đã mất bình tính không? Anh để mặt mũi của vợ chưa cưới mình ở đâu, anh có nghĩ em sẽ mất mặt cỡ nào không? Chồng chưa cưới của em tranh giành một lá bùa bình an rách nát với chồng người khác, ba mươi tỷ đấy, anh điên rồi sao?”
Cố Gia Huy rất không kiên nhẫn đáp: “Sao.
nào, cô còn nổi giận với tôi à? Tôi hỏi cô, vụ bùa bình an là do cô làm đúng không?
Bùa bình an của Tô Thư Nghi không thể do cô ấy lấy đi bán đấu giá được! Lâm Bảo Châu, tôi đã đồng ý không chia tay cô rồi, tốt nhất là cô đừng có được voi đòi tiên!”
Trái tim Tô Thư Nghĩ run lên.
Suy cho cùng hôm nay Cố Gia Huy cũng vì bảo vệ cô nên mới đấu giá.
Bởi vì chắc chắn anh ta biết rõ nhất tâm quan trọng của lá bùa bình an này đối với cô.
Cô còn nhớ năm đó ở trường, cô đưa bùa bình an cho Cố Gia Huy xem, nói rằng: “Gia Huy, anh nhìn này, đây là bùa mà mẹ em cầu ở núi Ngũ Đài đấy, nghe bảo nó rất linh nghiệm. Mẹ em nói là bà ấy còn được cho thêm một điều ước.”
Cố Gia Huy mỉm cười ôm Tô Thư Nghi vào lòng, gió thổi nhẹ qua mái tóc dài của Tô Thư Nghỉ, toả hương hoa nhài thơm dịu.
Họ của lúc ấy tốt đẹp biết bao.
Nhưng hôm nay mọi thứ đều đã thay đổi.
Tiếng hét của Lâm Bảo Châu cắt ngang hồi ức xa xăm của Tô Thư Nghi.
Lâm Bảo Châu nghiến răng bảo: “Được, dù anh không quan tâm đến cảm xúc của em, thế còn con của chúng ta, anh định để nó vừa ra đời đã biến thành đứa trẻ nghèo rớt mồng tơi sao? Chính vì sự nông nổi nhất thời của anh, sau này anh định nói với con trai mình rằng ba nó tiêu hết tiền của gia đình vì một lá bùa bình an rách nát sao?”