- A...a...
Tiếng rên khẽ vì bị đau, máu chảy ra từ đầu người đàn ông...
Xung quanh, rất đông người,nhưng không ai dám ra tay quản...
Tên đó vừa nhìn đã thấy không phải dạng vừa, ai dám quản? Chẳng may lại đắc tội với người trong giới xã hội thì toi...
Mạc Yến đờ người nhìn dòng máu chảy ra từ đầu Cách Nghị, ngơ người mất mấy giây, rồi hoảng hốt vất chai rượu xuống đất, đẩy hắn ra, vùng dậy chạy lao ra ngoài...
Mặc dù rất sợ hãi, nhưng vẫn kịp phản ứng... thông thường gặp trường hợp này thì có lẽ đa số các cô gái đều run lẩy bẩy, không biết phải xử lý ra làm sao...
- Con đàn bà chết tiệt, đứng lại cho tao!
Bị một cô gái chân yếu tay mềm đánh cho bị thương, thật sự thấy mất mặt, Cách Nghị đâu dễ mà bỏ qua cho Mạc Yến... một tay giữ chỗ bị thương, rồi đuổi theo...
Mạc Yến không rõ hắn bị thương ra sao, tâm trí hoảng loạn, loạng choạng chạy ra khỏi đám đông, vừa lao đến cửa chính thì một bóng hình quen thuộc va vào mắt cô...
Nhìn rõ là ai, mắt Mạc Yến đỏ au, cũng không để ý đằng sau đang có bao đôi mắt tò mò nhìn theo,lao luôn vào vòng tay người đó:
- Bắc Tân Khởi...!!
Hàng lông mày Bắc Tân Khởi chau lại,cúi xuống,nhìn cô...
Cô gái với bộ dạng rất đỗi thê thảm,mái tóc dài rối bù buông xõa,chiếc áo khoác khi nãy hắn khoác lên người cô không biết đã rơi đâu từ khi nào, bộ lễ phục vốn tiết kiệm vải thì xộc xệch, lộ ra bờ vai trần, cổ tay đỏ bừng là dấu vết của việc bị người khác giữ tay quá chặt...
Đôi tay cô ôm chặt lấy người hắn, các ngón tay đang không ngừng run rẩy, đầu gục vào lồng ngực hắn, bờ vai run lên từng hồi...
Đôi mắt đen, sâu thăm thẳm của Bắc Tân Khởi ánh lên sắc lạnh...
Sát khí đằng đằng...
Muốn chết sao?
Người mà đến bản thân hắn còn không nỡ làm tổn thương mà lại có kẻ dám ra tay vậy sao?
Mạc gia không thuộc giới quý tộc trong thành phố C này... Nhưng Mạc Yến là con gái duy nhất của Mạc gia... là bảo bối duy nhất của An Nhã và Mạc Nam Phong,.... và cũng là bảo bối của Bắc gia, được Bắc gia cưng chiều từ nhỏ... cô có bao giờ phải chịu uất ức như này chứ??
Ánh mắt Bắc Tân Khởi trùng xuống,toàn thất toát ra một vẻ lạnh lùng đáng sợ... đến bản thân Cách Nghị đứng cách xa mấy mét mà cũng cảm nhận thấy...
Người đàn ông ấy, ánh mắt đầy sát khí, lạnh lùng như sự hiện diện của thần chết khi đang đi thu hồn... đáng sợ, rất đáng sợ...
Ngay bản thân Cách Nghị - kẻ thuộc giới xã hội đen, nhìn thấy bộ dạng hắn lúc này cũng không khỏi sợ hãi...
Cách Nghị không biết người đàn ông này là ai, nhưng, hắn nhận thấy người đàn ông này có một cái uy đáng sợ, đáng sợ hơn bất kì một nhận vật đại ca nào trong giới...
- Lên xe đợi anh!
Đôi tay có chút lạnh của hắn khẽ chỉnh lại y phục cho Mạc Yến, vuốt lại mái tóc rối bù của cô... buông cô ra...
Mạc Yến ngoảnh lại nhìn tên Cách Nghị... có chút lo lắng... đôi chân loạng choạng...
Dù cùng lớn lên với Bắc Tân Khởi nhưng cô chưa bao giờ thấy hắn đánh nhau, cũng không biết thân thủ hắn ra làm sao...
- Em lên xe đi!
Bắc Tân Khởi nhắc lại lần nữa, giọng bình thản, không có chút gì trách mắng cũng không chút thúc giục....
- Anh cẩn thận...
Cô nhắc nhở hắn rồi mở cửa xe bước vào trong...
Bắc Tân Khởi lướt nhìn Cách Nghị, ngón tay thon dài chậm dãi cởi bỏ khuy cúc cổ tay áo được làm từ kim cương, không nói một lời nào, đi thẳng về phía hắn...
Cách Nghị có chút sợ hãi, định lùi sau những bỗng nhớ ra điều gì, khựng lại...
Tay sờ vào túi quần, rút ra khẩu súng đen xì...
- Bắc Tân Khởi cẩn thận!
Mạc Yến ngồi trên xe, theo dõi mọi động tĩnh bên ngoài, thấy vậy... sắc mặt kinh hoàng, hét lên nhắc nhở hắn...
Liệu có chuyện gì sẽ xảy ra với Bắc Tân Khởi không ta?