Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 100

Mấy ngày nay cô đã cẩn thận từng ly từng tý, sợ gặp phải Tập Vị Nam, không giấu được sự sợ hãi đối với anh, bị anh nhìn ra đầu mối, sẽ càng phát sinh chuyện đáng sợ hơn nữa.

Mặc dù biết ngày hôm đó hai người đều khóng được bình tĩnh, cô không ngăn được miệng, anh bị kích động mới xảy ra chuyện điên rồ.

Không thể oán hận anh, nhưng cô không thuyết phục nổi chính mình.

Cô thực sự rất sợ hãi.

Không ngờ hôm nay cô bị dị ứng, bị anh bắt gặp, bây giờ lại còn ở riêng với nhau.

Anh có thể sẽ không mất kiểm soát, nhưng khó nói trước được.

Sau khi gào lên xong, Diệp Bạc Hâm đã hối hận rồi, khuôn mặt hoảng sợ, ý thức được mình đang bị anh ôm vào lòng, trong lòng hơi dao động.

Run rẩy muốn thoát ra, nhưng mà Tập Vị Nam không cho cô cơ hội, giữ chặt hai tay cô lại, khiến cô như bị kiềm hãm.

"Đừng động đậy!" Tập Vị Nam cố kiềm cơn giận trong lòng, cô đang sợ anh, cái ý nghĩ ấy khiến anh muốn vỡ cả tim.

Đôi mắt long lanh, lạnh nhạt nhìn vào mặt cô.

Ngực áp sát lên đôi vai nhấp nhô mạnh của cô.

Cách một lớp quân trang trên da vẫn có thể cảm nhận được thân nhiệt nóng bừng của anh, hơi thở gấp gáp phả vào gáy cô, cơn thịnh nộ từng chút một ngấm qua làn da cô, lông tơ trên người dựng cả lên.

Cô cứng đơ sống lưng, cắn mạnh môi.

Nổi khiếp sợ trong lòng nhấn chìm cô, cô không dám cử động, trên khuôn mặt vẫn còn đọng lại nước mắt, đôi mắt hoảng sợ nổi lên từng sợi gân máu.

Tập Vị Nam bản thân đã dọa cô sợ, hai tay cầm lấy tay cô nắn nắn, đôi môi mỏng ghé sát vào tai cô.

"Đừng sợ..."

Giọng anh rất nhẹ nhàng, ánh mắt cũng không còn nét dữ tợn.

Giọng nói khàn khàn đôn hậu vang lên bên tai cô, nhẹ nhàng hôn lên vành tai.

Diệp Bạc Hâm không suy nghĩ được gì nữa, tâm trạng đều đặt hết trên đôi môi ấm áp của anh.

Làn da mâu thuẫn lẫn nhau, rõ ràng là ấm áp, cô lại cảm giác giống như phun ra lưỡi rắn đang trườn giữa tai và cổ của mình.

Chiếc răng đã tẩm độc đang cắn nhẹ vào da cô, hơi dùng lực, làn da nõn nà đã bị châm thủng, độc hòa vào máu của cô.

Tim như rơi vào trong hầm đá, cô nghểnh chiếc cổ thon dài, ngón tay lại hơi run rẩy lên.

Anh nói cô đừng sợ, anh sẽ không làm hại cô.

Thế nhưng... cô lại bình tĩnh, cũng chỉ là một cô gái chưa từng nhìn thấy những góc tối, trước giờ chưa gặp qua loại người như anh, khiến cô bối rối, cô đoán không ra suy nghĩ của anh, càng không dám... tin lời của anh.

Một người đối với bản thân còn ác như vậy, cô có thể tin anh sẽ không làm hại đến cô sao?

Tập Vị Nam thấy cô run rẩy sợ sệt, đến ánh mắt cũng không dám nhìn trực diện vào anh, khuôn mặt trưng ra thần sắc coi thường cái chết.

Anh vừa lòng lại buồn cười.

Dù thế nào, anh đều sẽ không làm hại đến cô, cô rốt cuộc là có biết hay không?

Tập Vị Nam mở chăn ra, để cô nằm xuống nghỉ ngơi.

Vốn dĩ trong lòng rất sợ anh, cơ hội có thể thoát khỏi sự kiểm soát của anh, cô muốn tìm cũng không tìm thấy.

Đỡ người cô ra khỏi lòng anh, Tập Vị Nam ngồi cạnh giường, ánh mắt nhìn xuống cô, không có ý muốn rời đi.

Diệp Bạc Hâm không dám cương lại, so với hận, co bì không lại.

Sau khi nằm xuống, tay nắm lấy chăn, nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác.

Tập Vị Nam cảm thấy toàn thân nóng ran, một ngọn lửa vô hình đang thiêu đốt anh.

Nới lỏng hai cúc áo trên vạt trước ra, tựa vào đầu giường, ngoảnh đầu nhìn cô.

"Em sợ anh đến vậy sao?"

Giọng anh rất nhẹ, giống như còn ẩn chứa một câu châm biếm không rõ ràng.

Diệp Bạc Hâm cắn răng, mấy lời trái lương tâm cô không nói ra được, vả lại anh cũng sẽ không tin.

Sự trầm lặng của cô khiến anh bật cười thành tiếng.

Khuôn mặt lạnh lùng ác quỷ tiến gần lại, "Em thích anh, lại một lòng sợ anh, có biết như vậy khiến người khác tổn thương lắm không?"

Diệp Bạc Hâm đột nhiên bị kê sát người lại dọa hết hồn, phản xạ có điều kiện, nhưng giường bệnh rất nhỏ hẹp, cô vừa mới lui người vào trong tường, phía sau gáy trực tiếp đụng vào tường một tiếng "Bịch".

Đầu ù ù một lát, choáng váng mặt mày.

Cô đau đén mức ré lên một tiếng, lại trừng đôi mắt rưng rưng lên phòng bị anh.

Tập Vị Nam thấy cô lùi về sau, thoáng thấy phía sau cô là bức tường, giơ tay định kéo cô lại, nhưng cô càng lùi lại mạnh hơn.

Tay đặt trên đỉnh đầu cô, khuôn mặt anh trầm ngâm, thu tay lại, mắng một câu: đáng đời.

Diệp Bạc Hâm ấm ức đến muốn khóc, muốn mở miệng bảo anh đi đi, nhưng lại không dám.

"Hâm Nhi."

Lại là cái tên này, Diệp Bạc Hâm hơi đảo mắt.

Cô cả gan ngẩng đầu, "Anh... có thể đừng gọi tôi như thế không?"

Tập Vị Nam chau mày, dường như không ngờ được cô sẽ đưa ra yêu cầu như thế.

Anh không phải lúc trước đều luôn gọi cô như thế sao?

Có gì không đúng à?

Cô mất trí quên cả anh cũng bỏ qua rồi, bây giờ đến cả gọi một chút, cô cũng không muốn sao?

"Tại sao?" Tập Vị Nam mắt trầm ngâm, bộ dạng uể oải tựa vào đầu giường, tay khoanh trước ngực.

Đèn trên trần nhà bị anh mở lên, ánh đèn trắng chiếu loang lổ trên đnhr đầu anh, những đường nét sâu hướng về phía cô, nửa khuôn mặt cùng đôi mắt ẩn trong sự u tối.

Cô nắm chặt lòng bàn tay, trốn ánh nhìn của anh, "Không thích."

Không hề thích, thậm chí là chán ghét.

Không biết có phải ánh đèn quá quá nhẹ nhàng, hay là hơi thở của anh khiến cô bình tĩnh lại, hay lại là anh không hề có hành động quá đáng, chỉ yên lặng ở bên cạnh cô, vì vậy cô mới bỏ đi sự cảnh giác trong lòng, không còn hoảng sợ như lúc mới tỉnh lại.

Tập Vị Nam trầm mặc quan sát gương mặt nhỏ bé tái nhợt của cô, lúc cô nói không thích, trong ánh mắt lộ ra sự căm ghét.

Anh hơi khựng lại, nhớ ra vừa nãy cô hét vào tai anh, bảo anh đừng gọi cô như vậy.

Là nghĩ ra điều gì rồi sao?

Lại căm ghét cự tuyệt như thế.

Là hận nhiều, mới có thể đến một cái tên cũng khiến cô phản ứng lên như vậy?

Tập Vị Nam không nói tốt, cũng không nói không tốt, đã yên lặng dựa vào.

Cô lặng lẽ mở to lắng, ngoảnh đầu đi.

Anh nhắm đôi mắt lại, ánh đèn trắng mờ mờ in lên mặt anh, hàng mi dài in xuống hốc mắt thành hai đường mảnh.

Lúc này, cô mới phát hiện gương mặt anh có chút tiều tụy, hốc mắt có một vòng màu tím xanh, màu môi cũng trở nên nhợt nhạt.

Trong lòng đau âm ỉ.

Cô nhớ ra mấy ngày trước anh đâm chính mình một dao, vừa nãy lại dính mưa ướt sũng cả người.

Cũng không biết hôm đó sau khi cô chạy đi, anh có đi viện chữa trị?

Dựa vào tính cách của anh, đau chết cũng sẽ cắn răng che giấu đi.

Bị người khác nhìn ra rồi, anh làm sao giải thích chuyện bụng bị đâm một nhát dao?

Nhưng ở đây là căn cứ đặc chủng, địa bàn của anh, anh dám động đến anh?

Trong lòng chua chát, cô hận bản thân không có tiền đồ, đếm hôm nay vẫn lo lắng cho anh, lẽ nào không nên lo lắng một chút cho hoàn cảnh của bản thân sao?

Bọn họ kết hôn rồi, nếu như... anh sau này vẫn sẽ làm ra chuyện như thế, nổi giận tự làm hại chính mình, thâm chí... bạo lực gia đình...

Cô phải làm thế nào?

Ánh mắt hướng xuống bụng dưới của anh, Tập Vị Nam cảm giác tầm mắt của cô, mở to ra sột soạt khắp người anh.

Theo tầm mắt của cô nhìn xuống, ánh mắt thờ ơ, không có dấu hiệu dịch chuyển.

"Đói rồi à?"

Cô ngỡ rằng anh đã ngủ rồi, lại nghe thấy thanh âm của anh, ánh mắt vẫn dừng trên người anh, lập tức thu về.

Cô vẫn không hé răng, lặng lẽ nhắm mắt lại.

Cảm nhận được bên cạnh giường động đậy một chút, tiếng bước chân hướng ra ngoài.

Cô mở mắt ra, nhìn thấy tấm màn trắng nhẹ nhàng chuyển động, bóng trên nền hướng ra phía ngoài, rồi mất hút trên tấm nam.

Cửa vang lên một tiếng, rồi đóng lại.

Cuối cùng cũng đi rồi.

Diệp Bạc Hâm thở phào, vẻ căng thẳng từ từ bđược thư giãn bớt.

Vừa nãy có anh ở đây, cho dù hít thở rất nhẹ, nhưng anh là kiểu dù cường điệu thấp đến đâu, nhưng luồng khí phát ra từ người anh lại khiến người khác không thể xem thường được.

Luyện tập một ngày, toàn thân đau nhức, dù cho rất mệt mỏi, cô cũng không dám tùy tiện ngủ đi.

Không biết mấy giờ rồi, trong phòng vẫn mở đèn, cánh màn được kéo lại, bên ngoài xảy ra chuyện gì, cô cũng không thấy được.

Mở chăn ra, cô cố chịu đựng cơn nhức đầu kéo cửa đi ra ngoài.

Ngoài trời mưa đã tạnh rồi, nước đọng trên mặt đất vẫn chưa rút hết.

Trời tối mịch, bị đám mây đen bao phủ, xem chừng sắp có thêm trận mưa nữa.

Đèn trên hành lang vẫn chưa mở, trời vẫn chưa tối hẳn, định chừng vẫn chưa đến bảy giờ.

Diệp Bạc Hâm hít thở chút không khí trong lành, di chuyển đôi chân đau nhức, bẻ bẻ cái cổ, vừa muốn quay người đi về nằm lại.

Một bóng người kiều diễm lọt vào tầm mắt.

Cô dừng lại, nhớ ra trước lúc ngất đi, Tập Vị Nam trước mặt Ưng Hy ôm lấy cô, vừa nãy tỉnh lại cũng chỉ thấy mỗi anh ấy trong phòng y tế.

Ưng Hy... sẽ nghĩ thế nào đây?"

Cô vẫn chưa quên chyện Ưng Hy thích Tập Vị Nam.

Ưng Hy từ nhà ăn một tay xách hộp cơm, đi ra.

Mặc dù nói lúc luyện tập cô ấy không đạt yêu cầu, đáng lý ra hôm nay và ngày mai đều không được ăn cơm, nhưng cô ấy hiện tại bệnh rồi, chịu không nổi lăn lộn.

Vả lại... Tiêu trung đội nói cũng đúng, cô ấy là lính nhảy dù, đến đây tập luyện, cô lại hà cớ gì quá hà khắc với cô ấy?

"Tỉnh rồi à? Đỡ hơn chưa?" nhìn vào gương mặt tái nhợt của cô ấy, giọng Ưng Hy không còn chua chát như lúc tập luyện, ngược lại còn ẩn chứa sự quan tâm tinh tế và khó nhận ra.

"Đội... đội trưởng..." Diệp Bạc Hâm có chút không thoải mái, cảm thấy không có gì che chắn khi đứng trước mặt cô.

Mấp máy khóe môi, bình tĩnh lại, "Đỡ hơn rồi."

Cô phát hiện bản thân gần đây càng lúc càng trở nên nhút nhát.

Bị Tập Vị Nam dọa, dáng vẻ thản nhiên của trước kia khi giao tiếp với người khác đều biến đi đâu mất.

Ưng Hy cao hơn cô nửa cái đầu, hướng mắt nhìn đi, bên trong dường như không có người.

"Đại đội trưởng không có ở đấy à?"

Diệp Bạc Hâm chạnh lòng một chút, cảm thấy Ưng Hy đang thăm dò điều gì đó.

"Sao anh ấy phải ở đấy?" Diệp Bạc Hâm nghẹn lại.

Ưng Hy sững sờ một lát, không nói gì cả, đỡ cô đi vào trong.

Được người khác phục vụ điều gì, nhưng luôn bị chửi rủa thậm tệ, Ưng Hy vừa chèn ép cô giờ lại hầu hạ cho cô, Diệp Bạc Hâm không nhịn được tim đập thình thịch.

被人伺候没什么, 但被一直臭骂、打压她的鹰希伺候, 叶薄歆心肝忍不住怦怦直跳.

Sau này Ưng Hy liệu có trở mặt mà tính toán chuyện này?

Nghĩ đến đây, Diệp Bạc Hâm đứng bật người dậy.

"Đội trưởng, tôi tự đi được."

Ưng Hy mở túi, lôi hộp thức ăn ra, đặt trên chiếc bàn nhỏ.

Nghe cô ấy nói, ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt được đối tốt lại vừa mừng vừa lo, muốn biết chuỵên gì đã xảy ra, cũng không miễn cưỡng, đưa đũa cho cô ấy.

Nhận lấy đũa, Diệp Bạc Hâm lại hơi ngại, luôn cảm thấy ăn cơm trước mặt cô ấy hơi kì kì, cô ấy lại không có ý sẽ rời đi, trực tiếp kéo ghế lại ngồi bên giường.

"Đội trưởng, cô đưa cho tôi hộp tiểu táo (tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, phân biệt với trung táo và đại táo) liệu có ổn không?" Diệp Bạc Hâm bụng đói cồn cào, nhưng trong miệng hình như vẫn còn mùi thịt bò, khiến cô buồn nôn.

Cô không thích ăn cơm Tây, những thứ gì còn sống, cô đều không chịu được, phản ứng đặc biệt lớn.

Mùi của những thứ đã nôn ra vẫn còn đầy trong họng, khó mà nuốt thêm được gì nữa.

Cho dù đói, cũng không muốn ăn

"Cô không nói, tôi không nói, ai biết được chứ?" Ưng Hy ngồi thẳng người, tư thế hiên ngang, mà cũng rất kiều diễm, đáng tiếc lạnh một chút, thế nhưng lúc nói câu này, vẫn còn chọc cười được Diệp Bạc Hâm rồi.

Không để ý sự chua ngoa của cô ấy lúc tập luyện, thực ra chỉ muốn rèn luyện tốt cho cô mà thôi.

Không thể phủ nhận, cô thích tính khí này của Ưng Hy, ngay thẳng không làm ra vẻ, ngay từ lúc bắt đầu nhìn cô đã không vừa mắt, hạnh họe cô suốt mấy ngày, nhưng sau này không làm khó cô nữa nữa.

Diệp Bạc Hâm cảm thấy không thể phụ ý tốt của Ưng Hy, ít nhiều cũng nên ăn một chút.

Ưng Hy nhìn cô nhai đồ ăn đã nguội lạnh, mí mắt chốc chốc lại dướng lên.

"Không muốn ăn thì đừng ăn nữa."

Diệp Bạc Hâm cười nhẹ, lập tức bỏ hộp cơm xuống.

Ánh mắt Ưng Hy nhìn theo, "Cô rất thẳng thắn."

Diệp Bạc Hâm muốn thu dọn bàn, nhưng bị Ưng Hy chặn lại.

Ngồi sau giường, Ưng Hy lại quay về ngồi trên ghế.

"Cô... với đại đội trưởng có quan hệ gì?"

Diệp Bạc Hâm nheo mắt lại, cô không ngờ Ưng Hy sẽ trực tiếp mở miệng hỏi, cũng không thể che giấu được nhiều, có thể nói dối không?

Sau này bị vạch trần phải làm sao?

Nhưng... Ưng Hy biết được rồi, sẽ nghĩ thế nào?

Cho rằng Tập Vị chống lưng cho cô?

Đưa tay vuốt vuốt vành tai đang đỏ ửng lên, cô ngước đôi mắt trong veo lên.

"Quen biết thôi."

Câu trả lời mập mờ khiến Ưng Hy sững người, không ngờ được cô sẽ nói như vậy, cô ấy không tiện hỏi cặn kẽ thêm, không có lí do gì cả.

Thực ra trong lòng Ưng Hy đã có tính toán cả rồi.

Diệp Bạc Hâm không muốn nói, cũng có lý do riêng của cô ấy, cô hà cớ gì lại làm khó người ta.

Tập Vị Nam trong tay xách tới một hộp cơm, bức mnà bị kéo ra, cạnh giường bày ra một cái bàn nhỏ, thức ăn thừa trên bàn vẫn chưa thu dọn.

Nhìn qua một cái, cơ bản là vẫn chưa động đũa.

Diệp Bạc Hâm ngồi bên giường, Ưng Hy quay lưng về phía cửa, những gì hai người nói đều đã truyền tới tai anh.

Chân mày hơi chau lại, cô thực sự không muốn người khác biết mối quan hệ của họ như vậy?

Anh dường như chưa từng nghĩ sẽ che giấu ai, ngay từ đầu, luôn là cô đang lẩn tránh.

Diệp Bạc Hâm nhìn thấy có bóng người lấp ló ở cửa, ánh mắt cô sáng lên, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh, nhìn thấy hộp đồ ăn trên bàn.

Lại cảnh giác xem trong tay anh đang cầm thứ gì, nhớ ra khi nãy anh hỏi cô đói rồi phải không, cô không đáp, sau đó anh không nói câu nào lẳng lặng bỏ đi.

Cô cho rằng anh cuối cùng đã mất đi tính nhẫn nại, lại không ngờ là anh đi tìm đồ ăn cho cô.

Trong lòng có chút chột dạ.

Ưng Hy thấy ánh mắt cô có gì đó không đúng, bản chất cảnh giác của người quân nhân trỗi dậy, cô ngoảnh đầu nhìn về phía cửa.

"Đại đội trưởng." Ưng Hy đứng dậy chào.

Diệp Bạc Hâm nghĩ, cô có cần phải đứng dậy chào hay không.

Tập Vị Nam lạnh nhạt đáp một tiếng, đến nhìn cũng không nhìn lấy một cái, toàn bộ đều nhìn Ưng Hy.

Ưng Hy thấy trong tay anh đang xách vật gì đó, liền biết điều dọn dẹp lại chiếc bàn nhỏ, quay người nói với Diệp Bạc Hâm mau nghỉ ngơi cho khỏe lại, thấy trong người không khỏe, ngày mai có thể xin cô nghỉ phép một ngày.

Diệp Bạc Hâm ngây người ra, cô không muốn nghỉ ngơi, so với việc phải đối mặt với Tập Vị Nam, cô thà đi tập luyện còn hơn.

Nhưng mà Ưng Hy chỉ là nói với cô một tiếng vậy, không để cô có cơ hội nói lại, nói với Tập Vị Nam không có việc gì nữa, cô xin phép đi trước.

Tập Vị Nam thờ ơ gật đầu, từ đầu đến cuối, anh đều không giải thích với Ưng Hy vì sao mình lại xuất hiện ở đây.
Bình Luận (0)
Comment