Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 99

Diệp Bạc Hâm nhắm chặt mắt, trong miệng vẫn tràn ra một chút mà rên rỉ đau khổ, cả mặt xanh mét.

Tập Vị Nam nắm chặt hai tay của cô, vừa lau đi bọt trắng tràn ra trên miệng cô, vừa hạ giọng gọi cô.

Trên khuôn mặt trầm ngâm tuấn tú nhỏ xuống từng giọt nước, ánh mắt hung tợn.

Diệp Bạc Hâm chỉ còn cảm giác cả người đau đớn, bụng dưới quặn thắt, cổ họng tràn ra mùi hôi thối sặc lên đến mũi.

Lạnh... toàn thân lạnh cóng...

Tay chân bắt đầu co rút lại, đau đến mức cô muốn lăn lộn khắp nền đất để làm dịu bớt cơn đau.

Bỗng nhiên, một cái ôm ấp áp ôm cô vào lòng.

Hơi thở quen thuộc

Một giọng nôn nóng mà chất phác vang lên bên tai cô, mơ màng mà lại thần bí.

Mắt hé mở, đón lấy những giọt mưa, ánh mắt lại nhòe đi.

Lúc xa lúc gần, từ từ cũng nhìn rõ.

Trong miệng cô gào lên, mỗi một tiếng đều khiến anh như mềm lòng đi.

Khó chịu đến mức lục phũ ngũ tạng đều dồn đống lại với nhau, Diệp Bạc Hâm trong lòng quặn quại nổi đau, nhìn thấy gương mặt anh, trong chớp mắt nước mắt cô chực tuôn trào.

Bây giờ... sợ cái gì, cô đều quên cả rồi, cố gắng rướn thật to đôi mắt lên.

Giọng Tập Vị Nam rất trầm, mưa vẫn nặng hạt rơi xuống đất, át cả tiếng của anh, cô chỉ nhìn thấy đôi môi anh mấp máy, lại không thấy anh nói gì.

Trước lúc ngất đi, khuôn mặt trầm ngâm trên đỉnh đầu, lập tức biến sắc đi.

Tập Vị Nam hai tay run lẩy bẩy, lúc bế cô lên, suýt chút nữa cả người nã xuống đất.

Mức độ dị ứng với thịt bò của cô, đến lúc này có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Anh đã từng chính mắt thấy cô ăn nhầm thịt bò, nôn mửa không ngừng, mặt tái xanh, toàn thân co rút lại, nhờ đưa đến bệnh viện kịp thời mới không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bác sĩ dặn sau này phải lưu ý, nếu lần sau đưa đến bệnh viện trễ, có thể nguy hiểm đến mạng sống.

Nằm ở bệnh viện ba ngày, truyền dịch liên tục, đến cả tay đều tái xanh, sưng phù.

Hôm nay... biểu hiện này của cô ấy giống hệt lần trước...

Cô gái ngốc! Không biết đó là thịt bò sao?

Tập Vị Nam hối hận đã không kịp thời ngăn cản.

Ưng Hy cách hai người họ gần nhất, nhìn Tập Vị Nam vóc người cao lớn loạng choạng một lát, súyt nữa ngã nhào, cô ta hết sức ngạc nhiên.

Anh gượng đứng dậy, ôm chặt cô vào lòng, không còn để ý đến hình tượng.

Xoay người lại, từ phía cạnh người cô chạy đi, bùn trên mặt đất văng đầy ống quần của anh

"Đội Trưởng..."

Ưng Hy hoàn hồn lại, tim đập loạn xạ.

Trong mắt anh chỉ nhìn thấy người phụ nữ trong lòng, đến cô ta gọi anh đều không phản ứng lại.

Tập Vị Nam chạy liền một mạch, quần áo trên người đều hoàn toàn ướt mem.

Tới phòng y tế, trực tiếp đẩy cửa xông vào.

Quân y trực ban đang ăn cơm tối, nghe thấy tiếng thình thịch, cánh cửa bỗng nhiên dao động.

Tên nhãi ranh nào dám đạp cửa của anh ta? Chán sống rồi sao?

Quân y đứng bật dậy, nét mặt giận dữ.

Mắt trừng trừng nhìn vào cửa, đợi người đó đi tới, đã tính toán hết cả.

Hai người mình mẩy ướt nhem, như vừa mới vơ vét hết nước lên người vậy, mang đến vệt nước bẩn.

Thân hình cao lớn vạm vỡ, cả người toát ra khí thế nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng.

Ngũ quan trên gương mặt đều nhỏ nước xuống.

Nhìn thấy khuôn mặt của người vừa tới, quân y liền nuốt lại mấy câu chửi rủa trong miệng.

Tập Vị Nam xông vào trong, đặt cô lên giường bệnh, nhìn quân y đang đứng ngẩn tại chỗ, anh không đủ kiên nhẫn quát lớn: "

"Ngây ra đó làm gì? Còn không mau đến xem?"

Quân y bị nạt đến cả người run rẩy, mặc dù lớn hơn vị đại đội trưởng trẻ tuổi này gần mười tuổi, nhưng luận về tài năng khí chất, anh ta giống như sĩ quan mới còn rất non nớt, người ta lại như đại tướng quân quyết đoán.

...

Tập Vị Nam chạy như bay, dùng toàn bộ sưc lực có được khi còn ở trường dạy bắn mà chạy, ngoảnh mắt bỏ mặc Quý Giản Ninh và Ưng Hy ở đằng sau.

Ưng Hy bảo hai quản giáo quay về nghỉ ngơi trước, cô tự mình qua xem là được rồi.

Đến tận hôm nay, cho rằng dị ứng cũng chỉ hơn bệnh sởi một tý, không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.

Ưng Hy mải miết suy nghĩ, đến phòng y tế lúc nào không biết

Hai người đi thẳng vào trong.

Diệp Bạc Hâm mặt mày tái xanh nằm trên giưường bệnh, y tá đang cầm thiết bị kiểm tra.

Cạnh giường, một người đứng bất động.

Ưng Hy vừa nhìn đã thấy anh nghiêng người nắm chặt lòng bàn tay, gân xanh nổi hết lên.

Anh dường như không nghe thấy gì cả, ánh mắt vẫn dõi theo người phụ nữ nằm trên giường.

"Không sao chứ?" Quý Giản Ninh đi lại, đứng cạnh anh

"Đang kiểm tra, " Tập Vị Nam chớp mắt, giọng trầm xuống khàn đi nhiều.

Quý Giản Ninh nhìn anh bằng ánh mắt động viên, không nói gì chỉ vỗ vỗ vào vai anh, cất bước rời đi.

Lúc ngang qua bên người Ưng Hy, phát hiện Ưng Hy ánh mắt không rời khỏi Tập Vị Nam.

Quý Giản Ninh chau mày nhẹ, "Ưng Hy, chúng ta đi trước đi."

Ưng Hy bị Quý Giản Ninh nhìn ra hết tất cả từ ánh mắt, vành tai nóng bừng lên, ánh mắt hơi lẩn tránh.

Một người phụ nữ lạnh lẽo như băng tuyết, bị người khác đoán ra tâm ý, sự lúng túng ấy vẫn khiến người ta khó mà che giấu được.

Ưng Hy nghiến răng, đến cả mắt cũng không dám nhìn Tập Vị Nam, bèn nhìn qua giường bệnh, hơi run run, cô không nói gì cả, quay người rời đi.

Bên ngoài phòng y tế

Quý Giản Ninh nheo mày, hai tay áp sát ngực dựa vào tường, hơi nheo mắt lại, quan sát Ưng Hy.

Ưng Hy bị anh ta nhìn đến mức nổi giận, lại ngại anh ta là cấp trên, không thể nổi cáu.

Tập Vị Nam hốt hoảng như vậy, ánh mắt và thần sắc đấy, nói anh và Diệp Bạc Hâm không có quan hệ gì, đến quỷ cũng không tin.

Quý Giản Ninh là phiền toái nhất, Hưng Hy nhất định cũng đoán ra được, vấn đề bây giờ là làm sao để giải quyết êm đẹp chuyện này.

Anh căn bản không hy vọng người đàn ông mất hết lý trí này nghĩ ra cách giải quyết gì.

Trong suy nghĩ Quý Giản Ninh lúc này chỉ là làm sao giải thích với Ưng Hy, Ưng Hy cuối cùng bị ánh mắt anh ta làm cho nổi giận.

"Quý tiểu đoàn trưởng!"

Quý Giản Ninh sờ sờ lên mũi, "Làm gì?"

"Anh có thể đừng nhìn tôi không?"

Trông cô như muốn đánh người!

"Tại sao chứ?" Quý Giản Ninh cười một cái, lộ ra hàm răng trắng ngà, làn da vốn dĩ trắng như da con gái, nhưng hàm răng anh ta còn trắng hơn thế mấy phần.

Ưng Hy mặt tối sầm, làm gì có tại sao nhiều như thế?

Có ai thích bị người khác nhìn chằm chằm, giống như không mặc quần áo vậy, cực kì khó chịu.

Không lâu sau, Tập Vị Nam tiến tới.

Mắt nhìn Ưng Hy, "Ưng Hy, cô quay về tìm bộ quần áo sạch sẽ, thấy cho cô ấy đi."

Ưng Hy sững lại, bảo cô đi ư?

Anh nói xong, cô ấy mới nhận ra mấy người bọn họ quần áo đều ướt sũng cả, mà cô ấy đứng bên ngoài nửa giờ đồng hồ, vậy mà đều không phát hiện ra.

"Đội trưởng, Diệp Bạc Hâm không sao chứ?" Ưng Hy ngoảnh đầu lại nhìn.

Tập Vị Nam thu tầm mắt lại, "Tạm thời không sao rồi."

Nhìn theo bóng hình qua màn mưa, Quý Giản Ninh quay đầu hỏi người đàn ông bên cạnh.

"Bây giờ phải làm sao?"

Tập Vị Nam ngước mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào mặt anh ta, "Cái gì mà phải làm sao?"

"Ưng Hy đấy, cô ta không ngốc, sự mập mờ của hai người, không qua được mắt cô ta."

Tập Vị Nam không trả lời mà hỏi lại, "Anh cho rằng cô ấy là kiểu người không biết giữ mồm giữ miệng?"

Quý Giản Ninh lắc đầu.

Không nhiều chuyện, nhưng đã là người thì đều có tính hiếu kì.

Hơn nữa ánh mắt cô ta nhìn Tập Vị Nam...

Giọng Tập Vị Nam từ từ cất lên.

"Tùy cô ta đoán."

...

Ưng Hy đi vào buồng ngủ lấy một bộ quần áo của Diệp Bạc Hâm, càng nghĩ càng bực bội, cô đường đường là đại đội trưởng, phải đi "Hầu hạ" một tiểu binh.

Vốn dĩ muốn tùy ý bảo một nữ quân nhan cùng kí túc đi, nhưng lại nghĩ rốt cuộc là vì mình, Diệp Bạc Hâm mới xảy ra chuyện, vừa nãy đại khuôn mặt ấy của đội trưởng, khiến cô nảy ra một ý nghĩ trong đầu.

Ma xui quỷ khiến, Ưng Hy ngăn cản yêu cầu đi thăm bệnh của mấy cô gái, xòe ô đi về hướng phòng y tế.

Trong phòng y tế, quân y vẫn chưa hết kinh ngạc.

Quả thực là hành động vừa nãy của đại đội trưởng, khiến người khác miên man bất định rồi.

Từ lúc nào từng thấy anh hoảng hốt lo sợ như vậy?

Vừa nãy nét mặt anh rất nôn nóng, ôm chặt người phụ nữ trên giường, cô ấy kêu đau một tiếng, anh lại nhẹ nhàng an ủi một câu.

Đôi mắt anh như hồ nước sâu thăm thẳm, cực kì ấm áp vfa nhẹ nhàng.

Có đánh chết anh ta cũng không tin hai người ấy không qua lại với nhau, đáng tiếc anh ta không dám hỏi.

Tấm màn trắng che giường bệnh lại, Ưng Hy thu ô lại, treo lên móc trên cửa sổ.

Đôi ủng mang đầy nước, tràn xuống nền nhà, nước đọng dưới nền còn chưa dọn xong, lại nhiều thêm một vũng.

Nói với quân y một tiếng, Ưng Hy vén rèm tiến vào.

Quân y hiểu ý liền rời đi, tiện tay đóng cửa lại.

Nhìn người phụ nữ nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt thuần khiết đẹp đẽ, đường nét dịu dàng, nước da đẹp không tì vết, cả người khiến người khác cảm giác rất... sạch sẽ.

Ưng Hy ngắm nhìn rất lâu, mới giúp cô cởi bộ quần áo ướt mưa ra.

Cô rất gầy, cơ thể mảnh mai, tuyệt đối không thể gọi là mê hoặc.

Nhưng quân trang ôm khít làn da, trắng nõn nà mềm mại, giống như quả trứng vừa bóc vỏ.

Khuôn mặt hồng hào, trẻ trung xinh đẹp.

...

Đợi đến lúc Tập Vị Nam quay lại, Diệp Bạc Hâm vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Ưng Hy tự giác đứng dậy, nhìn Tập Vị Nam một cái, không nói gì cả, sau cùng vẫn không hỏi điều gì, xoay người rời đi.

Diệp Bạc Hâm vẫn nhắm chặt mắt, khuôn mặt xanh xao đã thành tái nhợt thiếu sức sống.

Hít một hơi, Chân mày hơi lồi lên, mí mắt chùng lên nhãn cầu, hàng mi hơi rung rung.

Tập Cận Nam nhìn khuôn mặt hao gầy của cô, trong lòng không nén được nỗi đau.

Tập Vị Nam ngồi bên giường, cuối người xuống, bóng người bao trùm lên Diệp Bạc Hâm.

Hôn lên trán cô một cái, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi gò má cô.

Mặt cô rất lạnh...

Anh ngẩn người, đưa tay sờ vào tay cô.

Chân mày càng chau lại, đưa tay nắm lấy đôi bàn tay gầy gầy của cô, đặt lên môi hà hơi sởi ấm.

Khuôn mặt trầm ngâm ghé sát vào mặt cô, nhẹ nhàng cọ cọ

Thân nhiệt cô rất cao, khiến cô bất giác dựa vào gần anh, trong cổ họng phát ra nhưng tiếng rên rỉ yếu ớt.

Diệp Bạc Hâm ngủ hoàn toàn không ổn định, cảm giác đồi tay bị cái gì đó trói buộc, trên mặt kê sát một vật gì đó rất ấm, cô rất muốn mở mắt ra nhìn, nhưng quá mệt, ý thức rời rạc, giống như đặt mình trong vực sâu thẳm, cả người luôn trong cảm giác đang bị rơi xuống.

Gió rít bên tai, vực thẳm giống như con quái vật đen ngòm đang nhe hàng răng nanh ra.

Đột nhiên, có người kéo mạnh cô một cái.

Cô ngạc nhiên mở đôi mắt đã bị gió thổi nhắm tịt lại ra.

Những đường nét trên khuôn mặt Tập Vị Nam đang hiện ra trước mắt, cô trong chớp mắt ngẩn cả người.

Chớp chớp mắt, tiếng gió bên tai yên tĩnh lại, nghe được từng nhịp thở đều đều nhẹ nhàng.

"Tỉnh rồi?" ánh mắt trân trân nhìn cô, ánh đèn trên mặt, tỏa ra thứ ánh sáng khiến người khác động lòng.

Trong đôi mắt trong veo của Diệp Bạc Hâm, phản chiếu gương mặt ngạc nhiên mừng rỡ của người đàn ông.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người dựa vào nhau rất gần, hơi thở của anh phả lên đôi gò má cô...

Cô mở mắt trân trân, khung cảnh đầy máu me trước kia bỗng hiện ra trong đầu.

Tập Vị Nam khóe miệng mỉm cười, rõ ràng rất dịu dàng, kỳ lạ thay lại khiến người khác lạnh người... anh cầm lấy tay cô, máu trong lòng bàn tay đã lưu thông trở lại, trong đôi mắt có chút điên cuồng...

Anh ghì chặt người cô, không dễ để cô tỉnh lại, đôi mắt luôn nhìn chằm chằm vào cô.

Dáng vẻ ấy của Tập Vị Nam, Diệp Bạc Hâm cơ bản không chấp nhận được.

Xa lạ đến đáng sợ, khoảnh khắc ấy, ý nghĩ duy nhất trong đầu cô chính là bỏ chạy.

Ánh mắt trong veo lúc đầu của Diệp Bạc Hâm từ từ biến đổi đi, lửa giận như những con sóng xô vào nhau, chất chồng trong con ngươi đen nhánh.

Cô kinh ngạc trừng mắt lên, lấy hết sức đẩy tay Tập Vị Nam ra.

Cô co người vào bên tường, đôi tay nắm chặt tấm ga giường màu trắng, liều mạng lắc đầu.

"Anh... anh đừng qua đây..."

Chuyện ngày hôm đó để lại trong lòng cô một bóng đen tâm lý quá lớn, trong thời gian ngắn cô căn bản không thể lấy lại tinh thần được.

Nơi đó nhỏ hẹp khép kín, lại yên tĩnh đến đáng sợ, cô có thể nghe thấy tiếng nở nặng nề, và cả ánh mắt trầm lặng lạnh lùng của anh.

Dù cho vừa nãy trước khi ngất đi, cái ôm của anh đã khiến cô thấy an tâm, cô lưu luyến hơi ấm mà anh mang tới.

Nhưng không có nghĩa khi cô tỉnh lại, có thể quên đi sự điên cuồng đó.

"Đừng sợ, lại đây..."

Tập Vị Nam biết cô đã nhớ ra chuyện của ngày hôm đó, cố gắng kiềm lửa giạn trong lòng, ánh mắt dịu dàng, đưa tay về phía cô, giọng nói rất nhẹ nhàng.

"Anh đi đi!" Diệp Bạc Hâm không những không cảm kích, còn chỉ tay về pgiá tấm rèm, giọng nói gần như sắp khóc.

Ngón tay cứng đơ, ánh mắt hung dữ, rất nhanh, lại bị thay thế bởi sự dịu dàng, cam chịu.

"Hâm Nhi, anh sẽ không làm hại em..."

Sau khi thử từ bỏ, lại cũng không quát tháo cô như vậy, cách nhau năm năm, vậy mà không cảm thấy xa lạ.

Dường như trong xương cốt, dòng âm thanh lưu luyến, khiến cô cảm thấy rất thân thuộc, đầu bỗng nhiên đau nhói, giống như bị bổ ra.

Những thứ ẩn sâu từng chút từng chút lộ ra trên mặt nước, cô không muốn chấp nhận, nhắm mắt kiềm nén nỗi sợ hãi.

Cô đột nhiên che đầu lại rên rỉ, Tập Vị Nam mặt biến sắc, cố để không dọa cô, anh nghiêng người về trước kéo cô vào lòng

Tay vỗ nhẹ vào lưng cô, nói nhỏ vào một bên tai, "Ngoan, không sao cả, anh ở đây..."

Hâm Nhi... Hâm Nhi... Hâm Nhi...

Tại sao lại thân thuộc như thế, rốt cuộc là ai đã từng gọi cô như vậy?

Quâ đau, trái tim dường như bị ai xé ra, chẻ thành hai nửa.

Đừng gọi nữa, đừng gọi cô như thế...

Diệp Bạc Hâm òa khóc, trong đầu không ngừng vang vọng những âm thanh đó đến mức cô suýt nữa ngã quỵ.

"Câm miệng! Không cần gọi tôi như thế... đừng gọi tôi như thế..."

Tiếng khóc nức nở như đâm vào ngực Tập Vị Nam.

Sửng sốt nâng khuôn mặt nhỏ bé đầy nước mắt của cô lên, ánh mắt rã rời, giống như đang giằng co với cái gì đó.

Tập Vị Nam hoảng rồi, vỗ vỗ vào má cô.

"Hâm Nhi, sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái?"

Đôi mắt chớp chớp, dừng lại trên mặt cô, Diệp Bạc Hâm mắt đỏ hoe gào lên.

"Tôi bảo anh đừng gọi nữa!"
Bình Luận (0)
Comment