Otaku Tại Tu Tiên Giới

Chương 13 - Chỉ Cần Thực Lực!

13

Ngay sau khi Ngô Đại tuyên bố bắt đầu tuyển sinh, từ trong trường hơn 100 người đi ra trên tay mỗi người là một quả cầu trong suốt, không cần nói cũng biết đó chính là trắc thí thạch. Lúc này các thí sinh được an bài thành thành 200 hàng, mỗi hàng khoảng 50 người, mỗi người sẽ đặt tay lên trắc thí thạch để trắc thí thiên phú của bản thân, sau khi trắc thí song thì sẽ quay lại đứng ở cuối hàng của mình. 

Minh Hùng đứng ở hàng thứ 04 còn Hồ Lam thì đứng hàng thứ 12 trùng hợp là Doãn Quân lại cùng một hàng với Minh Hùng. Sau một hồi trắc thí thì cũng tới lượt của Doãn Quân, sau khi khai báo tên tuổi hắn đặt tay vào trắc thí thạch, một tầng ánh sáng màu vàng hiện lên, Doãn Quần là kẻ duy nhất đạt tới thiên phú màu vàng cho tới bây giờ, nhìn ánh mắt sùng bái của đám thí sinh xung quanh Doãn Quân ngửa mặt lên trời, dung dung tự đắc, khi đi qua Minh Hùng hắn nói nhỏ

"Để xem ngươi làm gì được ta"

Hắn dám nói như vậy là do hắn đã nghĩ kĩ, trên đời này làm gì có việc khởi tử hồi sinh tên này chắc là may mắn thoát khỏi lưỡi hái tử thần được một lần là do đám sát thủ kia quá bất cẩn mà thôi.

Minh Hùng nghe vậy thì miệng nhếch lên một điệu cười giễu cợt, rồi không để ý tới vẻ mặt của Doãn Hùng mà nhìn sang bên phải, nơi mà Hồ Lam chuẩn bị trắc thí, khi bàn tay của Hồ Lam chạm vào trắc thí thạch, một tầng ánh sáng màu cam hiện lên, khiến cho mọi ánh mắt đổ dồn về phía nàng điều này cũng là chuyện hiển nhiên, thân là đệ tử chân truyền của tông chủ Ánh Dương tông, tông môn số một số hai Văn Kiêu đế quốc mà không có thiên tư trác tuyệt mới là lạ. 

Các giáo sư của Lăng Tiêu học viện khi thấy Hồ Lam có tư chất màu cam thì bất ngờ không thôi, bởi vì người có tư chất như vậy đã hơn mười năm rồi mới xuất hiện ở Lăng Tiêu học viện điều này khiến các giáo sư ai cũng muốn nhận Hồ Lam làm đồ đệ của mình, với thiên tư của cô việc trở thành một cường giả gần như là điều chắc chắn, mà nếu là nếu đồ nhi mạnh mẽ thì sư phụ sẽ được thơm lây vậy thì ai mà không muốn nhận cô làm đồ đệ.

Sau vài phút, rốt cuộc cũng tới lượt của Minh Hùng trắc thí, hắn đưa tay lên trắc thí thạch, khẽ chạm vào nó, một tầng ánh sáng hiện lên bất quá khi mọi người nhìn thấy cảnh này, ai cũng cười rộ lên, ánh sáng màu trắng, điều này nói lên thiên phú của Minh Hùng cực kém. Minh Hùng một mặt thản nhiên quay trở lại cuối hàng bất quá khi bất quá khi đi qua Doãn Quân thì một âm thanh mang đầy tính khinh thường vang lên

"Tưởng ngươi như thế nào, bất quá thiên phú cũng chỉ màu trắng, vậy mà cũng đòi uy hiếp ta, ta khinh"

Minh Hùng nghe vậy thì lạnh lùng đáp

"Vậy sao, vậy để ta nói cho ngươi biết, võ giả quan trọng không phải thiên phú, mà là thực lực, biết bao thiên tài được cho là sẽ trở thành cường giả, sẽ đứng trên đỉnh cao của võ đạo nhưng mà có mấy ai làm được như vậy, hầu hết mấy thiên tài đó đã chết trước khi kịp trưởng thành rồi."

Doãn Quần nghe vậy hừ lạnh, không thèm để ý tới Minh Hùng nữa, còn Minh Hùng thì quay lại cuối hàng, hắn đã sớm biết về thiên phú của mình, do hắn nhận được truyền thừa của Songoku nên hắn cũng nhận được thiên phú của Songoku luôn, Songoku là kẻ có thiên phú cực thấp nhưng do cố gắng nên anh vẫn trở thành một người cực kì mạnh đó thôi, Songoku làm được thì sao Minh Hùng không làm được huống chi trong tay hắn còn có hệ thống, một thứ cực kì nghịch thiên. Nghĩ đến đây thì Minh Hùng cũng không còn phiền lòng về thiên phú của mình nữa rồi.

Trong một góc tối gần trường, một người trung niên nhân đi ra, miệng lẩm bẩm

"Võ giả không quan trọng thiên phú, chỉ coi trọng thực lực sao, tiểu tử nói rất hay, trong phần thi tiếp theo hay xác thực câu nói đó bằng thực lực của mình đi, đừng làm ta thất vọng!!"

Nói đoạn biến mất không thấy bóng dáng

Nếu phó viện trưởng Ngô Đại thấy được trung niên nhân vừa rồi chắc chắn sẽ nhận ra đó là viện trưởng của Lăng Tiêu học viện:Bá Văn người mà chỉ có hắn mới biết được diện mạo, tung tích.

Bình Luận (0)
Comment