34
-----------2 ngày sau-----------
Còn khoảng 15 phút nữa thì toà tháp sẽ mở ra, lúc này trước cổng toà tháp có khoảng 3000 người, đều là con em, đệ tử niên kỷ dưới 30 của các gia tộc, trường học, tông môn, tuy nhiên Minh Hùng tìm mãi cũng không thấy học sinh lớp A năm nhất của Lăng Tiêu học viện, có lẽ là chưa kịp chạy đến. 15 phút sau, bức tường vô hình cản lại lối vào xuất hiện một vết nứt, vết nứt ngày càng kéo dài cho đến khi
"Choang"
Bức tường hoàn toàn vỡ vụn, đám người xung quanh lập tức lao thẳng vào, mặc dù cửa vào có vẻ chật hẹp với số người lao vào, tuy nhiên càng đi vào lối đi càng rộng, sau 10 phút chen lấn thì hơn 3000 người cũng được thoải mái tiến vào. Minh Hùng đang cõng Hạ Diệp chạy, hắn nghĩ
"Tại sao ta lại phải mang của nợ này vào đây vậy?"
bỗng người phía trước hắn dừng lại làm hắn phải phanh gấp, Minh Hùng hỏi
"Sao lại, dừng lại vậy?"
"Người phía trước ta dừng lại rồi"
Minh Hùng lúc này chen vào trong đám người, cố gắng nhích lên phía trước, đến khi tới được đầu dòng người, Minh Hùng đã biết tại sao họ lại dừng lại, phía trước là một hồ dung nham! Hồ này xa không thấy bờ, bên trên mặt hồ có những tảng đá nhỏ, đủ cho một người đứng, Minh Hùng lúc này mới nói
"Sao không nhảy lên những tảng đá kia mà đi? Đứng lại đây làm gì"
Lúc này một nam tử to cao đứng bên cạnh Minh Hùng nói
"Hồi nãy cũng có mấy kẻ làm như ngươi, tuy nhiên tảng đá đó lại vỡ ra, khiến mấy kẻ đó chết không còn xác rồi!"
Minh Hùng nghe vậy lạnh sống lưng, không ngờ mấy tảng đá lại vỡ ra? Như vậy thì qua đây bằng cách nào? Hạ Diệp nhìn Minh Hùng tựa hồ không biết làm sao để qua được biến dung nham này thì nói
"Ngươi biết bay mà, trực tiếp bay qua là được."
Minh Hùng nghe vậy thì tự gõ vào đầu mình, nói
"Thế mà ta quên, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở"
Ngay sau đó Minh Hùng bay lên, bay thẳng hướng bên kia hồ trong ánh mắt kinh dị của mọi người ,nên nhớ phải có tu vi Võ Tông mới có thể ngự không phi hành, người vào được nơi này chỉ có dưới 30 tuổi, vậy mà kẻ kia lại có thể bay, 30 tuổi tu vi Võ Tông? Là yêu nghiệt phương nào? sau khoảng 15 phút bay hết tốc lực trên cái nóng, Minh Hùng đã qua tới bờ bên kia, lúc này Minh Hùng và Hạ Diệp đi vào trong một thông đạo, một lúc lâu sau, hai người cũng qua được thông đạo, tiến vào một nơi có cực kỳ nhiều ngã rẽ, ngõ cụt, một mê cung! Hai người Minh Hùng lúc này đang dò đường trong cái mê cung này, hai người đi mãi, đi mãi vẫn không tìm được cửa ra, cho đến hơn 1 giờ sau, hai người gặp học sinh lớp A, khi hỏi cặn kẽ, hoá ra lớp A đến muộn, khi vào toà tháp thì đã thấy hơn 3000 người trong đó rồi, sau khi lớp A tiến vào toà tháp, Hồ Lam đã tìm ra cách qua được hồ dung nham và đưa mọi người sang đây, điều này đồng nghĩa với việc hơn 3000 người kia cũng đã biết cách qua ải và giờ đang tiến đến đây, lúc này Minh Hùng đổi từ trong hệ thống ra 10 cái bộ đàm, đưa cho mỗi người một cái, nếu có lỡ lạc nhau hay phải tách ra thì còn có thể liên lạc, 10 người tiếp tục dò đường, không quên để lại kí hiệu trên đường đi, trên đường đi thi thoảng cũng gặp các võ giả khác, đến khoảng nửa giờ sau, đám Minh Hùng phát hiện ra một cái truyền tống trận, khi Minh Hùng định bước vào thì Tiến Mỹ nói
"Để ta tới trước đi, nếu có gì bất trắc thì ta cũng có thể phòng ngự"
Minh Hùng gật đầu ngay sau đó Tiến Mỹ bước vào truyền tống trận, bạch quang loé lên, Tiến Mỹ biến mất trước mắt mọi người, khoảng 2 phút sau, Minh Hùng gọi cho Tiến Mỹ, Minh Hùng chưa kịp hỏi gì đã thấy Tiến Mỹ hét lên
"Mẹ nó, đừng vào, bẫy đấy, ta đang bị truy đuổi, nói chung là tìm đường khác đi!"
Minh Hùng lúc này nói
"Ngươi có làm sao không? Đợi chút ta vào giúp ngươi!"
"Không cần, ta tự xử lý được, các ngươi đi trước đi!"
Tiến Mỹ lên tiếng.
Lúc này một học sinh của lớp A nghi hoặc
"Bẫy sao? Có khi nào tên béo lừa ta không nhỉ, nếu hắn cố tình làm vậy để chiếm lấy bảo vật thì sao?"
Minh Hung lúc này mới nói
"Hắn sẽ không làm như vậy, ta biết hắn làm người như thế nào, có lẽ chúng ta phải tìm đường khác mà đi thôi"
Người kia nghe vậy thì mặt lộ rõ vẻ không tin tưởng, nói
"Lòng người thì không ai biết trước được!"
Bất quá tên này vẫn theo đám Minh Hùng rời đi.
Khi lần theo các kí hiệu để rời khỏi con đường cũ, 9 người Minh Hùng gặp rất nhiều cạm bẫy, kì lạ là lần đầu tiên đi qua thì lại không có cái gì phát sinh, lúc này bỗng Hồ Lam nghi hoặc nói
"Các ngươi nhìn lên trên đi, ta cảm thấy trần nhà đang dần sập suống thì phải!"
Đám Minh Hùng lúc này mới nhìn lên trên, xác thực nhìn thấy trần nhà cao 25m đang sập xuống, 9 người nhìn nhau, cùng nghĩ
"Không ổn!"
Lúc này Thanh Tùng bỗng đưa tay lên cằm, một bộ suy nghĩ, đám Minh Hùng lại tiếp tục đi trong 15 phút, lúc này trần nhà đã cách đỉnh đầu còn có 3m, bỗng Thanh Tùng đập hai tay vào nhau, nói
"Tìm được rồi! Mau chạy về điểm xuất phát đi!"
Một người nghi hoặc hỏi
"Chạy về điểm xuât phát làm gì, muốn chết sao?"
Thanh Tùng nói
"Mau lên, trên đường ta sẽ giải thích!"
Mọi người nghe vậy không do dự làm theo lời Thanh Tùng, bởi vì thà làm theo lời hắn còn hơn là đi linh tinh rồi bị ép chết ở đây.
Lúc này Thanh Tùng vừa chạy vừa nói
"Các ngươi để ý chứ, khi chúng ta đi ngược lại những con đường đã qua rồi thì gặp rất nhiều cạm bẫy mà khi ta đi không gặp, vậy cạm bẫy thì tồn tại có mục đích gì? Tất nhiên là ngăn cản chúng ta tới đích, khi ta đi ngược lại thì có cạm bẫy, vậy nghĩa là đích đến ngược với đường đi, tức điểm xuất phát là đích đến!"
"Hợp lý"
Cả tám người đồng thanh hô, ai ai cũng khâm phục với tài suy đoán của Thanh Tùng, lúc này Minh Hùng đứng lại, vận dụng linh lực, hét lên
"Điểm xuất phát là đích đến, nếu không muốn chết thì quay lại điểm xuất phát mau!!!"
Âm thanh vọng khắp mê cung làm cho ai ai cũng nghe thấy, những con người đang tuyệt vọng thì như là tìm được một tia hy vọng nhỏ nhoi, tất cả đều quay lại điểm xuất phát.
Lúc này Thanh Tùng mới nói
"Ngươi quá tốt bụng rồi, bây giờ ta cưu mang họ nhưng có thể lát nữa họ sẽ là kẻ địch của ta đó"
Minh Hùng từ từ đáp
"Có thể lát nữa họ là kẻ địch của ta nhưng bây giờ thì không, nếu giúp được thì nên giúp thôi"
Thanh Tùng nghe vậy cũng im lặng, 9 người lại tăng tốc, vừa chạy vừa né tránh cạm bẫy để quay lại điếm xuất phát. Khi mà chỉ có thế cúi gập người để chạy, rốt cục đám Minh Hùng đã quay lại điểm xuất phát, lúc này ở đây đã xuất hiện một truyền tống trận không biết xuất hiện từ bao giờ. Lúc này Minh Hùng nói
"Để ta vào thử"
Ngay sau đó nhảy vào truyền tống trận, một lát sau, bộ đàm Thanh Tùng rung lên, tiếp đó âm thanh của Minh Hùng vang lên
"Vào thôi, ở đây không có gì nguy hiểm cả"
Nghe Minh Hùng xác nhận, 8 người còn lại thở phào, bước vào truyền tống trận.
8 người xuất hiện trong một căn phòng, phía trước là một bệ đá, bên trên là một kiện áo giáp, bên cạnh đó là Minh Hùng đang đứng nhìn. Lúc này Minh Hùng nói
"Ở đây là một kiện áo giáp, có lẽ là Địa giai trung cấp, Thanh Tùng đã giúp chúng ta tới được đây, cái này xứng đáng thuộc về hắn"
Ngay khi Thanh Tùng gật đầu, bước lên muốn lấy chiếc áo giáp thì bỗng một thân ảnh lao lên, cầm lấy chiếc áo giáp trong ánh mắt đầy bất ngờ của mọi người, đó là kẻ đã nghi ngờ Tiến Mỹ khi nãy, ngay khi hắn lấy được kiện áo giáp, bệ đá sáng lên, hắn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.