35
Ánh sáng loé lên một lần nữa ở cửa tháp, kẻ lấy mất kiện giáp của Thanh Tùng xuất hiện, những người có niên kỷ lớn hơn 30 đứng sẵn bên ngoài, thấy người kia hư không xuất hiện, tay lại cầm một kiện áo giáp thì đều có một ý định
"Cướp!"
Kẻ kia chưa kịp vui mừng vì lấy được kiện giáp thì thấy một đám người vây quanh mình, thực lực toàn là Võ Sư, hắn biết mình không thể giữ được kiện áo giáp nữa nhưng vẫn cố chạy đi, tuy nhiên hắn tu vi chỉ mới là Võ Giả sơ kỳ, làm sao thoát khỏi vòng vây này được chứ, sau khoảng 3 phút hắn đã nằm bẹp dưới đất, mình đầy thương tích. Một võ giả sau khi cầm lấy được chiến giáp, hắn nhỏ máu muốn nhận chủ, bất quá giọt máu của hắn khi rơi vào kiện giáp thì lại không có gì phát sinh cả, tỉ mỉ xem xét lại thì người kia phát hiện-kiện giáp này chỉ là kiện giáp bình thường, không phải là bảo vật gì cả. Những người xung quanh khi biết đây chỉ là kiện giáp bình thường thì nhao nhao tản đi, chờ đợi kẻ khác rời khỏi tháp là sẽ đoạt bảo.
---------bên trong tháp---------
Thanh Tùng giờ này đang cực độ khó chịu, đáng lẽ kiện giáp ban nãy phải là của hắn, vậy mà có kẻ cuỗm tay trên, Thanh Tùng không biết được kiện giáp kia chỉ là một cái bẫy, nếu kẻ nào tham lam muốn lấy nó mà không xem xét kỹ lưỡng sẽ bị truyền ra ngoài mà không nhận được gì cả, nếu Thanh Tùng biết được thì không biết hắn sẽ nghĩ gì. Nhìn Thanh Tùng có vẻ buồn bực, Minh Hùng nói
"Thôi được rồi, phía trước vẫn còn đường đi mà, biết đâu lại tìm được cái gì, vả lại kiện giáp kia coi bộ cũng không hợp với ngươi lắm, cứ đi tiếp nếu tìm thấy gì thì chúng ta ưu tiên ngươi."
Thanh Tùng nghe vậy thì khuôn mặt cũng bớt đi vẻ cau có, cả nhóm tiến vào thông đạo tiếp theo.
Ngay khi đi hết thông đạo, một căn phòng tràn ngập màu hồng hiện lên trước mặt Minh Hùng, căn phòng này được trang trí đầy những trái tim, từ giường, bàn ghế, tranh ảnh,... Đều làm người ta liên tưởng tới tình yêu. Ngay lúc này Minh Hùng mới để ý tới bên cạnh, tất cả mọi người đều biến mất, chỉ còn lại Hạ Diệp. Ngay khi Minh Hùng đang muốn tìm lối ra, Hạ Diệp tiến tới, hai tay sô Minh Hùng xuống giường, Minh Hùng không đề phòng liền bị đẩy ngã lên chiếc giường mềm mại hình trái tim. Ngay khi Minh Hùng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hắn đã thấy Hạ Diệp trèo lên người hắn ngồi, quần áo xộc xệch, khuôn mặt đỏ bừng, vạn phần gợi tình, Minh Hùng lúc này tim đập thình thịch, vân tốc nhanh gấp nhiều lần bình thường, bỗng hắn nghĩ
"Tên này là con trai mà, sao tim ta đập nhanh vậy, chẳng lẽ... Ta bị gay???"
Nghĩ tới đây thì tóc gáy Minh Hùng dựng đứng cả lên, đang muốn đẩy Hạ Diệp xuống dưới thì thấy từ trong ngực quả Pokeball rơi ra, đập xuống đất, ngay sau đó Mew xuất hiện, Mew nhìn xung quanh một lát, bỗng nhìn chằm chằm vào một góc phòng, Minh Hùng đang nghĩ xem Mew định làm gì thì bỗng Hạ Diệp cúi người xuống, đôi môi nhắm thẳng môi Minh Hùng mà tới, Minh Hùng thấy vậy thì tim đập càng nhanh, đang muốn đẩy Hạ Diệp ra thì bỗng ánh mắt của Mew sáng lên một ánh sáng tím, chiếu thẳng góc phòng, ngay sau đó mọi thứ xung quanh dần mờ đi, biến mất, trong đầu hắn một âm thanh vang lên
"Pokemon Mew tiêu diệt Huyễn Hoặc Yêu, chủ nhân nhận được 3000 exp, 300 điểm hối đoái"
"Thì ra là huyễn cảnh, hù chết ta, may là Mew mạnh mẽ về tinh thần lực nên không chịu ảnh hưởng của Huyễn Hoặc Yêu, nếu không chắc hắn đã chết vì ghê tởm rồi!"
Minh Hùng còn chưa ổn định được tâm thần sau những gì hắn vừa thấy thì một thân ảnh từ phía trước đi tới, là một người phụ nữ! một người yêu hắn say đắm, người sẵn sàng làm mọi thứ vì hắn, người mà hắn đã nợ quá nhiều, đó không ai khác ngoài: Nguyệt Dạ. Thấy được Nguyệt Dạ, Minh Hùng liền bước tới, muốn ôm Nguyệt Dạ vào lòng, bỗng ánh mắt của Mew lại sáng lên, mọi thứ một lần nữa biến mất
"Pokemon Mew tiêu diệt Huyễn Hoặc Yêu, chủ nhân nhận được 3000 exp, 300 điểm hối đoái"
"Lại là huyễn cảnh sao, ta quá sơ suất rồi!"
Minh Hùng lúc này lại dò xét xung quanh, lúc này thì mọi người đã xuất hiện trở lại, ai ai cũng có vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác, Thanh Tùng lên tiếng
"Có chuyện gì vậy? Cảnh vật sao cứ thay đổi liên tục?"
Minh Hùng nhìn sang phía Mew, thấy nó gật gật đầu, biểu thị đây là thật, không phải là huyễn cảnh, Minh Hùng quay lại, nói
"Hồi nãy chúng ta đã dính phải huyễn cảnh, hiện tại thì chiến thú của ta đã phá giải huyễn cảnh nên mọi người yên tâm đi tiếp thôi"
Mọi người gật đầu, tỏ vẻ tin tưởng, ngay sau đó cả đám lại đi tới căn phòng tiếp theo.
Bước qua thông đạo tối tăm, 7 người Minh Hùng tiến vào một căn phòng rộng lớn, khá tối tăm, 4 góc phòng treo bốn ngọn nên toả ra ánh sáng leo lắt càng làm căn phòng trở nên kỳ dị, Hồ Lam lúc này sợ hãi, ôm lấy tay phải Minh Hùng, điều này thì không sao, nhưng khi Minh Hùng nhìn sang tay trái thì thấy Hạ Diệp cũng ôm lấy, tựa như là một cô gái vậy, điều này làm Minh Hùng nghĩ tới cái cảnh kinh dị khi nãy, hắn đang tính mở miệng, bảo Hạ Diệp bỏ ngay cái tư thế này thì bỗng một cột ánh sáng chiếu từ nóc căn phòng thẳng xuống giữa phòng, ngay sau khi ánh sáng biến mất, một sinh vật từ trong đó bước ra. Đó là một con chó, sẽ không làm sao nếu nó là một con chó bình thường, tuy nhiên con chó này cao tới 10m có hơn, kỳ dị hơn nữa, nó có 3 cái đầu! Bộ dạng này của con chó làm Minh Hùng phải thốt lên
"CEBERUS!!!"
Con chó nghe Minh Hùng nói vậy thì quay cả ba đầu về phía hắn, nói ra tiếng người trong sự kinh ngạc của đám Minh Hùng.
"Ta là Trấn Ngục Khuyển, là người canh giữ cửa ải này, các ngươi đã vượt qua ba cửa ải trước, chứng tỏ thực lực không tồi, tuy nhiên cửa ải này sẽ cực kỳ khó, theo một phương diện nào đó thì đây sẽ là ải khó nhất của toà tháp này!"
Thanh Tùng lúc này đã hoàn hồn, nói
"Vậy chúng ta phải làm sao để vượt qua ải này, nói đi, anh mày chấp tất!"
Trấn Ngục Khuyển đáp lại
"Mạnh miệng lắm, để xem lát nữa ngươi có thể mạnh miệng được không. Cửa ải thứ tư này là..."
Nói đến đây thì Trấn Ngục Khuyển hơi dừng lại, làm cho đám Minh Hùng hồi hộp không thôi, ai ai cũng đang suy nghĩ ải thứ tư là ải nào mà lại được coi là khó nhất đây?
Lúc này Trấn Ngục Khuyển thốt ra
"Giải Toán"
Đám Minh Hùng dường như không tin vào tai mình.
"Ải thứ tư này là gì cơ?"
Minh Hùng hỏi lại
"Làm Toán"
Trấn Ngục Khuyển đáp
Giờ phút này Minh Hùng chỉ muốn lao lên, cạo lông con chó này rồi làm món cầy tơ bảy món ăn cho nó hả giận. Lúc xuất hiện thì hùng hùng, hổ hổ, giới thiệu thử thách thì cực hoành tráng, rốt cuộc thì lại là thách giải toán. Khi Minh Hùng còn đang lôi 18 đời tổ tông của Phá Vân Võ Thần ra chửi rủa vì tội bày trò thì Trấn Ngục Khuyển đưa chân trước lên, nói
"Bắt Đầu"
Ngay sau đó Minh Hùng thấy mình tiến vào một căn phòng nhỏ, phía trước là một cái bàn , bên trên có một tờ giấy và một cây bút, Minh Hùng tiến tới ngồi trước bàn, cầm tờ giấy lên, bên trên tờ giấy vậy mà lại là một bài toán hình về vector của lớp 10! Đối với trình độ học vẫn của Minh Hùng, hắn có thể giải được bài toán này, tuy nhiên những người khác thì không thể. Minh Hùng sau khi sống một thời gian tại Huyền Vân đại lục, thì phát hiên trình độ toán học cao nhất ở đây chỉ mới bằng lớp 3 tại địa cầu, hầu như chỉ có cộng trừ nhân chia, vậy mà bây giờ hắn phát hiện một bài toán lớp 10 ở đây, Minh Hùng sao không kinh ngạc được, nhất là khi đọc đến dòng cuối đề
"Đây là một trong những kiến thức về toán học mà ta mất rất nhiều thời gian để tìm ra, kẻ nào có thể hiểu được tinh hoa trong này hoàn toàn có tư cách nhận truyền thừa của ta, nếu không có thể đánh bại Trấn Ngục Khuyển để vượt qua vòng này.
—Phá Vân Võ Thần"
Trong hàng ngàn năm phát triển của địa cầu có rất nhiều các nhà toán học vĩ đại, họ dành cả đời ra để nghiên cứu, tìm tòi về những điều hay, mới trong toán học, mới có thể làm nên nền toán học trên địa cầu hiện nay, vậy mà vị Phá Vân Võ Thần này một thân một mình lại có thể tìm ra những tinh hoa ấy, không những thế còn đứng được trên đỉnh của võ đạo, điều này làm Minh Hùng không khỏi nổi lên một tia thán phục với vị Võ Thần này.
Ngay sau đó, Minh Hùng cầm bút lên, làm bài, chỉ khoảng 4 phút thì bài đã làm xong, khi Minh Hùng đặt bút xuống, hắn lại xuất hiện trước mặt Trấn Ngục Khuyển, lúc này Trấn Ngục Khuyển nói
"Thế nào, bỏ cuộc rồi sao? Không cần thất vọng, đến ta có ba bộ não cũng không làm được, ngươi làm sao có thể làm được, bây giờ ngươi có thể khiêu chiến ta, tới đi"
Minh Hùng đưa bài làm cho Trấn Ngục Khuyển, nói
"Ta làm xong rồi, ngươi thử kiểm tra xem!"
Bất quá trong lòng lại nghĩ
"Ngươi có 3 bộ não nhưng cũng chỉ là não chó, có 10 bộ cũng không thông minh được bằng ta!"
Trấn Ngục Khuyển thấy Minh Hùng vậy mà xong rồi thì kinh ngạc, bất quá vẫn nhận lấy bài của hắn, khi kiểm tra kết quả, hắn phát hiện Minh Hùng vậy mà đúng tất cả, kể cả những kí tự mà hắn không hiểu là gì Minh Hùng cũng không viết sai chút nào, nó nhìn sang Minh Hùng, kinh nghi hỏi
"Ng...ngươi làm thế nào, sao lại làm được?"
Minh Hùng nói
"Ta có nói ngươi cũng không hiểu."
Lúc này Trấn Ngục Khuyển nói
"Bây giờ ngươi có thể qua quan rồi!"
"Ta ở lại chờ bạn"
Minh Hùng đáp
"Được thôi, ngươi ở lại đây nói chuyện với ta, ta thực chất cũng chỉ là một tia linh hồn thôi, mặc dù vậy ta bị phong ấn ở đây cũng 99999 năm rồi, chán chết đi được, rốt cuộc cũng có người để nói chuyện, bây giờ ngươi kể cho ta nghe về những gì bên ngoài đi, thế giới đã trở nên như thế nào sau 99999 năm???"
Minh Hùng lúc này mới nói
"Ta không nói rõ hết về thế giới bên ngoài cho ngươi được, bất quá ta có thể kể cho ngươi nghe những câu truyện cực kỳ hay, thế nào? Nghe không"
"Cũng được, ngươi mau kể đi!" Trấn Ngục Khuyển thúc dục.
"Được rồi. E...Hèm!!! Đây là một câu chuyện kể về thế giới của những nhẫn giả, nơi đây con người có thể dùng những nhẫn thuật để hô mưa gọi gió, rèn luyện cơ thể, nhân vật chính của chúng ta là Uzumaki Naruto, một cậu bé cực kì quậy phá của làng lá...."
Minh Hùng kể chuyện cực nhập tâm, Trấn Ngục Khuyển nghe nhập tâm không kém, tỏ vẻ rất thích thú với câu truyện, khi kể tới phân đoạn Orochimaru tấn công làng lá, Minh Hùng dừng kể, nói
"Được rồi, kể nhiều mỏi quá! Để sau ta sẽ kể tiếp vậy"
"Kể luôn đi, mau lên đang tới khúc hay mà! Kể đi rồi muốn gì ta cho"
Trấn Ngục Khuyển tựa như đứa trẻ bị cướp mất đồ chơi vậy, nhao lên đòi Minh Hùng kể tiếp, Minh Hùng khẽ cười, nói
"Nếu muốn tiếp tục, cho những người đi cùng ta thông qua ải này, ta cho ngươi thứ này."
Lúc này tay Minh Hùng xuất hiện một quyển sách, đây chính là truyện tranh Naruto, Minh Hùng mở cuốn truyện vừa đổi mất 10 điểm từ hệ thống cho Trấn Ngục Khuyển xem, thấy quyển truyện thì nó trầm trồ
"Nét vẽ khá kì lạ? Nhưng thể hiện rất tốt nhân vật, đọc dễ hiểu hơn nghe ngươi kể nhiều, cho ta đi, ba quyển ta thả ra một người!"
"Được"
Minh Hùng sảng khoái đáp ứng.
Sau đó đổi từ hệ thống ra 18 cuốn manga Naruto các tập, xếp trước mặt Trấn Ngục Khuyển, Trấn Ngục Khuyển thấy vậy thì mừng rỡ vung chân trước lên, ngay sau đó 6 người còn lại xuất hiện, ai ai cũng mang vẻ mặt được Minh Hùng nhận xét là
"Thi đại học không làm được bài"
Ngay sau đó Minh Hùng lên tiếng
"Đừng lo, chúng ta thông quan rồi"
Hồ Lam hỏi
"Sao lại thông quan? Không làm được bài thì ta phải đánh với con chó kia mà?"
Minh Hùng ngẩng cao đầu, đáp
"Đút lót"
Thanh Tùng hai tay để sau gáy nói
"Không ngờ ngươi chơi chiêu đó mà mặt lại vênh lên vậy, thôi dù gì cũng qua rồi, đi thôi, đến cửa tiếp theo."
Ngay sau đó 7 người tiếp tục đi, để lại Trấn Ngục Khuyển cặm cụi cày truyện.