44
"Dừng Tay"
Lại một tiếng hét vang lên, lần này là tiếng hét của một người đàn ông, ngay sau đó, một trung niên nhân xuất hiện phía trước Hư Tâm và Tiến Mỹ, tay cầm một tấm khiên chắn trước mặt, đón lấy nhát kiếm kia, nhát chém không thể phá vỡ cái khiên nhưng dư âm của nó cũng đủ khiến trung niên nhân bị văng ra xa, miệng hộc máu. Lúc này, Tiến Mỹ đang nằm thoi thóp ở gần khó khăn lên tiếng
"Cha..."
Người trung niên nhân chính là cha của Tiến Mỹ, Tiến Sử, ông là một cường giả nửa bước Võ Hoàng, tu vi cao thâm nhất Tiến Gia. Lúc này, Tiến Sử gian nan đứng lên, nói
"Còn xin vị đạo hữu này nhìn vào thân phận, không nên ra tay với bọn trẻ, đồ vật chúng kiếm được xin tặng cho ngươi."
Lúc này đám Minh Hùng nhìn nhau, đều cảm thấy được sự bất lực, không cam lòng trong mắt đối phương, chúng đã trải qua bao thử thách, đối diện với bao hiểm nguy để đạt được những thứ này, vậy mà bây giờ lại bị tước đi một cách trắng trợn, chúng không cam lòng nhưng cũng không thể chống lại số mệnh, chúng nhận ra một điều, chúng cần thực lực, thực lực để tự bảo vệ bản thân, để có thể định đoạt tính mạng chính mình và để không một ai có thể kiểm soát chúng.
Lúc này Hư Tâm nói
"Các ngươi có lẽ nên giao ra những gì kiếm được trong đó đi thôi."
Đúng lúc này, từ xa có một giọng nói vang lên
"Đây không phải gia chủ của Tiến gia, gia tộc chỉ đứng sau hoàng thất tại Toán Hãnh đế quốc sao, nhìn thảm hại quá thể."
Từ đằng sau tên Võ Hoàng, một đám người bước lên, nói chính xác là hai người đi đầu dẫn theo vài người khác đi tới. Khi nhìn thấy đám người này, khuôn mặt Tiến Sử không khỏi lộ ra thần sắc lo âu, hai hàng lông mày nhíu lại, nói
"Không biết hai gia chủ của Tú gia và Hà gia tới đây có mục đích gì?"
Một trong hai người đi đầu nói với tên Võ Hoàng
"Còn mời vị đạo hữu đây để phụ tử Tiến Gia này cho chúng ta xử lý, tất cả những gì trên người chúng đều là của ngươi, hơn nữa ngươi sẽ được làm khách khanh trưởng lão của Tú Gia cùng Hà gia, nhận đãi ngộ cao của hai đại gia tộc"
Tên Võ Hoàng kia nghe vậy thì suy nghĩ, sau một hồi tính toán được mất thì gật đầu, nói
"Vậy hai tên này ta giao cho ngươi, nhớ kỹ những gì ngươi đã nói"
Lúc này Tiến Sử lên tiếng
"Tiến Gia ta hiện đúng là không có cao thủ Võ Hoàng nào toạ trấn thật, nhưng nếu các ngươi giám ra tay với chúng ta ở đây thì Tiến gia sẽ cùng các ngươi cá chết lưới rách, các ngươi có chịu được không."
"Ngươi nghĩ ngươi có cơ hội đó sao, hiện tại chúng ta đã truyền tin về gia tộc, ra lệnh bao vây Tiến Gia rồi, ngươi nghĩ Tiến Gia sẽ còn tồn tại bao lâu?"Một tên khác trả lời
Tiến Sử nghe vậy thì tái mặt, hai tay nắm lại, có vẻ đang cố gắng kiềm chế, hắn biết giờ gia tộc của hắn hoàn toàn không thể chống cự hai đại gia tộc kia, mặc dù Tiến Gia nằm trong hoàng thành của Toán Hãnh đế quốc nhưng hoàng gia chắc sẽ không can thiệp vào cuộc chiến này, hoàng thất đã rất chướng mắt và lo sợ về thế lực của ba đại gia tộc rồi, giờ ba đại gia tộc tự đánh nhau thì họ vui còn không kịp chứ."
Lúc này một tên khác ở sau lưng hai gia chủ đi lên, nói với võ giả Võ Hoàng
"Đạo hữu liệu có thể để tên đang bất tỉnh kia lại cho ta, mặc dù không tính là đại gia tộc nhưng Đinh Gia ta cũng sẽ có hậu tạ với ngài"
Hắn là gia chủ Đinh gia, Đinh Thạo, hắn đã biết được Minh Hùng là kẻ đã giết chết Đinh Cẩu cùng Đinh Phán nên lúc này ánh mắt hắn nhìn Minh Hùng không giấu đi một chút sát khí nào. Hồ Lam đang ôm Minh Hùng bất tỉnh thấy vậy thì hoảng loạn, nàng ôm chặt lấy cơ thể của Minh Hùng, như thể sợ rằng nếu thả lỏng ra sẽ mất đi hắn vậy.
Tên Võ Hoàng thấy lợi tới tay thì không do dự đồng ý, tiến tới, ý định bắt lấy Minh Hùng giao cho Đinh Thạo. Lúc này Hạ Diệp ở một bên khuôn mặt tràn đầy do dự, hắn như muốn như không đưa ra thứ gì đó, Thanh Tùng thấy vậy lập tức nhận ra Hạ Diệp có điều phân vân, liền nói.
"Hạ Diệp, ngươi có cách nào giúp Minh Hùng thì làm đi, nếu không hắn sẽ chết mất, hắn đã vì giúp đỡ chúng ta mà giờ mới bị như vậy đó."
Hạ Diệp nhớ lại từ khi gặp Minh Hùng, hắn ra tay chặn kiếm cứu mình, hắn đưa mình qua hồ dung nham, hắn giúp mình phá giải các thử thách của Phá Vân Võ Thần, để rồi mình đã nhận được truyền thừa của Võ Thần, để rồi hắn được gì? Hắn không được gì cả, hắn vì giúp họ mà bất tỉnh, giờ hắn vướng vào rắc rối, mình có thể giúp đỡ mà vẫn còn phân vân, thật không bằng một phần của hắn! Khuôn mặt của Hạ Diệp chuyển từ phân vân tới kiên định, hắn đưa tay vào ngực, lấy ra một tấm ngọc sáng lấp lánh, hét lên
"Ta, thất công chúa của Toán Hãnh Đế Quốc, ra lệnh cho tất cả dừng tay!"
Toàn trường im lặng, tất cả mọi người đều sững sờ, nhìn về phía Hạ Diệp chỉ thấy hắn đưa tay lên búi tóc, cởi bỏ nó ra, ngay sau đó một hàng tóc dài tung bay trong gió xuất hiện, kết hợp với khuôn mặt xinh xẻo cùng thân hình nhỏ nhắn tạo nên một bức tranh xinh đẹp về một thiếu nữ, nàng như là mặt trời, toả sáng giữa những ngôi sao nhỏ bé xung quanh. Lúc này tất cả mọi người đều làm một hành động, quỳ xuống, nói
"Tham kiến thất công chúa"
Lúc này mấy tên gia chủ đã không dám làm loạn nữa rồi, thất công chúa, con gái yêu của hoàng đế, đắc tội với nàng như là đắc tội với hoàng đế vậy, ở đây có nhiều người như vậy, chắc chắn không ai muốn đắc tội nàng để bị tố cáo rồi.
Lúc này thất công chúa nhìn xung quanh, nói
"Ảnh Kiếm! Còn không mau ra đây, đừng nghĩ ta không biết ngươi trốn ở đâu"
Câu nói vừa dứt, một thân ảnh áo đen xuất hiện, quỳ một chân trước mặt nàng, nói
"Nghe lệnh công chúa!"
Người này là Ảnh Kiếm, một thủ vệ được phái đi bảo vệ Diệp Thu Phương, hiện hắn có tu vi Võ Hoàng sơ lỳ, do quen biết nàng từ nhỏ nên cả hai rất thân cận, đến mức Diệp Thu Phương cải trang thành nam nhân, trốn khỏi hoàng cung Ảnh Kiếm cũng biết và không thông báo cho hoàng đế mà thầm đi theo bảo vệ nàng, Diệp Thu Phương cũng biết điều này nhưng hiểu tính cách của Ảnh Kiếm nên cũng không ý kiến, nàng chỉ thắc mắc là tại sao khi bị tấn công bởi hộ vệ của quan thượng thư hắn lại không ra mặt, để Minh Hùng phải ra tay? Thực ra khi đó Ảnh Kiếm đã thi triển thân pháp, nấp ngay dưới lòng đất, chuẩn bị lao lên chặn kiếm thì Minh Hùng ở gần đã ra tay trước nên đành dừng lại. Lúc này Diệp Thu Phương ra lệnh
"Đưa ta và bạn ta về kinh thành!"
"Tuân lệnh"Ảnh Kiếm trả lời